Ngồi lên xe, Cố Tử An phản ứng chậm nửa nhịp càng nghĩ càng thấy sai sai.
Dữ kiện: cậu nhiều nhất là hôn môi, nắm tay với Thẩm Mặc, cầu giải đáp: con của hai người từ đâu ra?
Không đúng! Quên mất còn từng đánh dấu tạm thời! Cố Tử An mở to mắt, nếu không phải có dây an toàn, chắc chắn cậu sẽ kích động nhảy dựng lên, đụng đầu vào trần xe u một cục.
Chẳng lẽ đánh dấu tạm thời sẽ làm Omega mang thai?!
Cố Tử An – ngủ suốt tiết sinh lí không khoẻ cả người, tự trách: tui không phải một Alpha đạt tiêu chuẩn, cũng không phải một người ba đủ tư cách, tui có tội.
Thẩm Mặc dùng khoé mắt nhìn thấy Cố Tử An tin lời mình nói không hề nghi ngờ, thậm chí còn rơi vào trong tự trách sâu sắc, cười xấu xa, cũng không giải thích, thầm chờ mong biểu cảm của Cố Tử An lúc gặp mặt golden nhỏ.
Được dẫn thẳng vào bệnh viện, ngửi mùi thuốc sát trùng gay mũi tràn ngập xung quanh, nhìn vách tường phản chiếu ánh sáng lạnh, áo blouse trắng đi lại vội vàng, trái tim của Cố Tử An bị nhấc lên cao, sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Chẳng lẽ con trai nhà tui xảy ra chuyện, vậy nên Thẩm Mặc mới giấu tui?
“Tử An, đến xem con trai của em nè.” Thẩm Mặc dừng trước một cái lồng lớn, vẫy tay với Cố Tử An.
Góc lồng có một ổ nhỏ, trong ổ có một con golden gầy còm đang nằm, đôi mắt đen láy cảnh giác nhìn bên ngoài, thấy Thẩm Mặc tiến lại, nó kêu yếu ớt, run rẩy đứng lên muốn đến gần. Mủ nước trên mình nó đã được xử lý sạch sẽ, mày cứng sẫm màu mới mọc trông như con bọ xấu xí bám trên làn da mỏng manh.
Cố Tử An: về việc con trai tui là chó, cả đời này tui cũng chưa từng câm nín đến thế.
Nhịn một hồi thật tình không nhịn đổi, siết tay cho bụng Thẩm Mặc một đấm.
Tiếng tiếng rên khẽ vang lên, có thể thấy Cố Tử An đã ra sức bao nhiêu.
“Hahaha.” Thẩm Mặc đam mê trêu Alpha nhà mình xoa bụng, vội ôm lấy Cố Tử An vuốt lông, sợ cậu lại giận dỗi bỏ nhà đi.
“Em bớt giận, tay có đau không, để anh thổi thổi cho em.” Thẩm Mặc tươi cười nắm tay Cố Tử An để bên môi thổi nhẹ.
“Anh thật là,” Cố Tử An hừ lạnh, kho từ vựng nghèo nàn không thể tìm được từ để miêu tả hành vi làm người ta giận dựng tóc của Thẩm Mặc, xoay cổ tay trốn khỏi lòng bàn tay của anh, tiện đà bóp hai má anh, thịt má dồn về giữa, khiến cho cánh môi cũng dẩu lên, nhất thời Thẩm Mặc thành mỏ vịt.
“Đừng giận mà bé yêu.” Nói xong, mỏ vịt nhúc nhích lên xuống.
“Yêu khỉ khô! Còn chưa nhìn con trai đâu!” Cố Tử An hung dữ nói, nghiến mạnh từ con trai.
“Gâu!” Golden nhỏ bị điểm danh dựng lỗ tai, sủa gâu gâu hai tiếng, thể hiển cảm giác tồn tại của mình.
Lần này, người không nói nên lời biến thành Thẩm Mặc.
Thấy Thẩm Mặc đầu hàng, Cố Tử An tâm trạng tốt tha thứ cho anh, quay đầu, nghiên cứu con trai hời mới toanh của mình.
Nhìn golden lông vàng lưa thưa, mình có mày máu, da mỏng bọc xương, từ trên xuống dưới chẳng có lấy hai lạng thịt, Cố Tử An cau mày, “Nó bị sao vậy?”
“Viêm da, anh nhặt được hôm trời mưa, vốn định cho em một bất ngờ.” Thẩm Mặc tiến lên, dùng ngón tay giỡn với golden nhỏ qua lồng.
Cố Tử An đã đoán được lý do lòng trĩu nặng, cùng ngồi xổm xuống, “Hôm nay có thể mang nó về nhà chưa?”
“Đương nhiên, có điều trước khi mang nó về nhà, có phải ai đó cũng nên về rồi không, dù sao chúng ta cũng không thể làm cún đơn thân được, đúng không? Bé golden.” Thẩm Mặc giả vờ đau lòng, nom như cô nhi goá phụ cô đơn không có ai nương tựa.
Cố Tử An cười khẽ, “Về! Sao có thể không về chứ? Suy cho cùng em đã là người có con trai rồi.”
“Nào! Mở lồng ra, để em và con trai cưng của em thân mật thắm thiết.” Cố Tử An mở rộng vòng tay, muốn bồi dưỡng tình cảm cha con.
Thấy Cố Tử An không dễ gì mới thoả hiệp, Thẩm Mặc nào dám không nghe lời cậu, lập tức vặn mở lồng, ôm golden nhỏ ra đưa tới.
piu ~
Một dòng nước với vòng cung hoàn hảo toả hơi ấm xuất hiện ở không trung, đáp vững vàng trên quần áo của Cố Tử An.
Cố Tử An mở rộng vòng tay, cười tươi tắn cảm nhận được sự ẩm ướt ở ngực, nụ cười trên mặt sượng trân, đầu hiện gân xanh.
Thắng con bất hiếu! Hôm nay có tui không có nó!
“Có lẽ do uống nhiều sữa.” Thẩm Mặc cúi đầu nhìn golden nhỏ mang vẻ mặt vô tội, khô khốc giải thích.
Cố Tử An bỏ lại một câu “ha” sâu xa, lập tức cởi áo lao vào nhà vệ sinh, lúc đi ra, rõ ràng đã điều chỉnh trạng thái của mình xong.
Chó con, tè đầy người bạn, bạn có thể tè lại không? Đương nhiên không thể.
Chó con đáng thương tới vậy, tất nhiên là tha thứ cho nó!
Mới lạ!
Nhận áo thun Thẩm Mặc tìm tới, Cố Tử An lên tiếng, “Nó chưa có tên đúng không?”
“Vẫn chưa, không thì em đặt một cái?”
“Được chứ, cứ gọi là Cố Đì-Bai đi!” Tên tiếng anh là goodbye.”
*Debye: tiếng trung/ hay phiên âm từ tiếng anh sang tiếng trung để dễ đọc, việc này tương tự mấy tên/từ tiếng anh được phiên âm trong sgk bên mình.
Thẩm Mặc đơ người.
“Anh không hài lòng hả?” Cố Tử An mỉm cười chết chóc, ngón tay chọc nơi mình bị tè ám chỉ.
Im lặng vài giây, Thẩm Mặc tự biết mình đuối lý chịu thua, gật đầu, “Hài lòng, vô cùng hài lòng, quả là một cái tên hay.”
“Cố Đì-Bai, con thích cái tên này không?” Cố Tử An khẽ nói với chó con rúc yên ổn trong lòng Thẩm Mặc, cười cực kỳ dữ tợn.
“Gâu gâu” tiếng chó sủa vang lên lanh lảnh.
“Được, thích thì tốt, con trai ngoan của ta.” Cố Tử An xoa đầu chó Cố Đì-Bai, Cố Đì-Bai tưởng là đang chơi với nó, kích động bò về phía Cố Tử An.
Cảm nhận cảm xúc dưới tay, ý nghĩ xấu của Cố Tử An bốc ùng ục ra ngoài, bắt đầu móc mỉa, “A, con trai của em hình như không nhiều lông lắm nhỉ? Hay là đặt thêm một tên mụ nữa? Để em nghĩ xem, Không Tóc, Bé Hói, Hói Đầu, con thích cái nào?”
“Gâu gâu”
“Rất tốt, cái thứ hai, sau này tên mụ của con sẽ là Bé Hói.” Cố Tử An vung tay thêm một cái tên.
Thẩm Mặc nghe một người một chó IQ xấp xỉ nói chuyện, có một dự cảm mãnh liệt: sau này nhà cửa sẽ rất nhộn nhịp.
_
Lời tác giả: Cố Đì-Bai: chó con có thể có ý xấu gì được chứ, chẳng qua là tui uống nhiều sữa mà thôi ~