*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giấy dán tường lộng lẫy sang trọng vẽ đầy hoa văn phức tạp dán kín vách tường của phòng riêng, được tô điểm bằng mấy bức tranh bồi bằng khung vàng. Nhân viên phục vụ da trắng xinh đẹp mặc đồng phục phô ra đường cong cơ thể một cách hoàn hảo, nở nụ cười lịch sự, nối đuôi nhau tiến vào, im lặng bày món ngon trên bàn gỗ lim, ngọt ngào nói một “Thức ăn đã mang lên, chúc ngài dùng bữa vui vẻ” sau đó chắp hai ở bụng dưới, tao nhã ra ngoài.
Trần Sơ niềm nở rót trà cho Cố Tử An, lúc cậu khó hiểu nhìn sang nở nụ cười rạng rỡ, ánh sáng trong mắt có thể so với đèn chùm trên đỉnh đầu, khiến người ta không mở nổi mắt.
Cố Tử An bưng ly lên, cụp mắt, lông mi dày đổ một cái bóng dưới hốc mắt, hớp nhẹ hớp trà, nhìn mặt nước dập dềnh trong ly, lại bắt đầu đa sầu đa cảm: haizz, nhớ Thẩm Mặc quá, làm sao mới có thể tìm cho mình một bậc thang về như không có chuyện gì đây?
Thấy mọi người bắt đầu động đũa, Cố Tử An tiện tay gắp một món trước mặt, bỏ vào miệng chưa nhai được hai cái đã mất hứng bỏ đũa xuống.
Chậc, không ngon bằng Thẩm Mặc làm.
Bưng ly lên, hớp hớp nhỏ, làm nhạt vị thức ăn trong miệng, lại thở dài một hơi.
Hầy, nhớ sữa chua trong nhà quá.
“Cậu Cố, món này ngon lắm, ngài nếm thử xem. Nhiệt độ điều hoà có phải hơi thấp không, cần chỉnh cao lên không?” Trần Sơ cầm đũa chung lên hăng hái gắp thức ăn vào đĩa của Cố Tử An, xoay quanh Cố Tử An như con ong nhỏ, hỏi han ân cần.
Lưu Nhạc nhìn, như này cũng được?! Tui còn định nhân lần gặp mặt này cảm ơn ân nhân cứu mạng của tui đàng hoàng, kết quả bị tên hèn hạ này nẫng tay trên. Vậy là cậu ta cũng lên tinh thần, đôi đũa dùng chung múa may ra gió.
Trên bàn lập tức biến thành cảnh tàn sát, dấy lên trận mưa máu gió tanh.
Cố Tử An ngồi trên đầu sóng ngọn gió nhìn đũa dùng chung không ngừng loé qua trước mắt, lại nhớ đến lần đầu gặp mặt Thẩm Mặc cũng gắp sủi cảo cho mình, lúc ăn cơm ở nhà Thẩm Mặc cũng luôn chống cằm nhìn mình ăn, mình ăn xong còn xoa đầu, khen ngợi: Tử An ăn hết rồi này, giỏi quá.
Muốn về nhà, đáng thương bất lực.jpg
Lén ôm chặt bản thân.jpg
Thức ăn trong đĩa nhanh chóng vơi đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, Thôi Văn nhìn chén không cầm trên tay, kìm chế cơn tức, “Trần Sơ, không phải cậu có việc muốn nhờ cậu Cố giúp sao? Cậu nói là việc gì trước đi.”
Quay đầu nhìn Lưu Nhạc vẫn còn đang bận nhét thịt viên vào cái chén đầy ụ của Cố Tử An, cắn răng hàm sau, “Lưu Nhạc, đừng quên bây giờ mạng chó của cậu nằm trong tay ai?”
Nói xong, đẩy chén lên bàn, gập ngón tay búng thành chén ám chỉ.
Lưu Nhạc rụt cổ, như thể thứ bị búng không phải chén mà là đầu cậu ta, cuống cuồng cũng gắp thức ăn cho Thôi Văn.
Trần Sơ bên cạnh ngại ngùng tổ chức ngôn ngữ, vừa mở miệng đã chấn động mọi người:
“Ba chồng ơi!”
Cố Tử An lập tức trợn tròn mắt, nhìn quanh quất, phát hiện hai cặp mắt sững sờ như mình.
Bộp, là tiếng thịt viên Thôi Văn gắp lên rớt xuống đất, không kịp xót thịt viên, cậu ta nói, “Không phải? Tình huống gì đây?”
“Tớ cũng đâu có biết? Con tớ còn chưa có lấy đâu ra con rể!” Cố Tử An vội vàng phủ nhận, che ngực, bày tỏ “Anh chớ hãm hại tui, tui là một Alpha tơ trong sạch.”
Trần Sơ lập tức hối hận, sao có thể đem xưng hô trên mạng ra ngoài đời chứ? Hình như tui nghe thấy tiếng vù vù rời xa tui của xe Maglev của tui, huhuhu ~
Mặt bàn chợt rung è è, mọi người ngó xem, phát hiện âm thanh bắt nguồn từ điện thoại của Cố Tử An, trên màn hình nhảy ra hai chữ “bạn trai” to.
Cố Tử An không kịp lo cái khác, vội vàng nhận điện thoại.
“Alo?”
“Bé cưng ơi.”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm được cố tình kéo dài, lần đầu tiên Cố Tử An nghe thấy Thẩm Mặc làm nũng, trái tim lỡ nhịp, cậu đưa điện thoại ra xa tai, nuốt nước bọt, hắng giọng, che giấu sự bất thường của mình.
“Hừ, làm sao đấy?” Cố Tử An tsundere nói, rõ ràng bản thân muốn về muốn chết, nhớ Thẩm Mặc cồn cào ruột gan, nhưng lại cứng mồm cứng miệng.
“Anh nhớ em lắm, về đi được không em?” Thẩm Mặc đã chịu sự giày vò xa cách định thẳng thắn, nhưng lại muốn cứu vãn bất ngờ đầu tiên mình tặng cho Cố Tử An, vậy là, đổi lý do thoái thác.
“Thật ra, hôm qua, ngày hôm qua anh đi đón con trai của em.”
Cố Tử An lập tức hít ngược vào một hơi, không đi chất vấn thân phận của con trai đầu tiên mà là nhìn Trần Sơ bằng vẻ mặt phức tạp:
Đây, là con rể của tui thiệt?
Tại sao tui là người biết cuối cùng! Đáng ghét!!
Nhất thời, không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu, dẫu sao cũng là người đùng phát chúc mừng làm ba, chúc mừng làm ba chồng.
“Giờ em đang ở đâu? Anh đi đón em nhé?”
Máy móc nói ra một địa chỉ, ném điện lại về bàn, Cố Tử An ngồi liệt trên ghế.
“Cậu Cố, cậu sao thế?” Trần Sơ lo lắng hỏi.
“Cậu Cố?” Cố Tử An chậm chạp lặp lại, giễu một tiếng, “Không phải ba chồng à?”
“Cậu nghe tôi giải thích, tôi ấy, vẫn luôn muốn mua xe Maglev, nhưng số lượng giới hạn không mua được, vậy nên thường xuyên theo dõi công ty của sếp Thẩm, mấy ngày trước không phải hai cậu mới công khai sao, trên mạng có rất nhiều người gọi các cậu là ba chồng, tôi cũng… Khà khà, hồi nãy là lỡ mồm, lỡ mồm.”
Cố Tử An khoanh hai tay, nhướng mày: bịa, bịa tiếp đi.
Trần Sơ lập tức tuôn mồ hôi như mưa, xe xe ơi! Anh xin lỗi cưng, không thể rước cưng về nhà rồi, khóc trong lòng thật to.
Thẩm Mặc vội vàng chạy tới vừa mở cửa ra lập tức nhìn thấy Cố Tử An mặt mày vô cảm, Trần Sơ như cha mẹ chết cùng với Thôi Văn, Lưu Nhạc nhóm hóng hớt hai người.
“Tử An, em ăn no chưa? Trên đường tới anh mua cho em chút đồ ngọt.” Thẩm Mặc tự nói, đặt túi bánh kem trước mặt Cố Tử An.
Không được ăn! Đây là viên đạn bọc đường của kẻ địch! Chuông cảnh báo của Cố Tử An reo inh ỏi, song cơ thể lại thành thật lạ thường mở hộp ra, bắt đầu ăn.
Tổ chức rất thất vọng về cậu, đồng chí Cố Tử An.
Cố Tử An thầm nghĩ, lắc đầu, ăn thêm miếng nữa.
“Đi thôi, anh dẫn em đi thăm con trai tụi mình.” Thấy Cố Tử An đã ăn tương đối, Thẩm Mặc tự nhiên nắm tay cậu.
“Chúa ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Đù mé!”
Ba tiếng cảm thán thốt ra cùng lúc, Thôi Văn và Lưu Nhạc cùng nhìn Trần Sơ, không phải chứ, cậu góp vui làm gì? Không phải cậu là con rể của cậu ta à?
“Không dẫn anh ta đi cùng sao?” Cố Tử An chu môi về phía Trần Sơ.
“Tại sao phải dẫn cậu ta đi?”
Cố Tử An nhìn Thẩm Mặc với vẻ phức tạp, giấu! Giấu tiếp đi! Đừng tưởng em không biết em không chỉ có con trai mà còn có con rể!
_
Lời tác giả: tư duy của Thẩm Mặc:
Cố Tử An cho người ta cảm giác: golden + giống cún con: golden + bọn họ sắp nuôi cún con = quan hệ của Cố Tử An và cún: cha con