Lâm Vãn Thanh cười, chọc chọc cô con gái mập mạp trong lòng n.g.ự.c chồng: “Không biết hai đứa bé sau này có trở thành mấy nhóc lắm lời không đây.
Cố Hoài An khẽ cười: “Đứa lớn sẽ không thế, còn đứa nhỏ này thì…
Anh cố ý ngừng lại một chút, xoay người bế con gái vào lòng nhìn về phía vợ: “Nếu giống mẹ, sợ là sau này sẽ trở thành con chim hoàng anh nhỏ.
Lâm Vãn Thanh: “”
Tên đàn ông xấu xa này, anh nói cái gì thế hả?
Có tin tối nay em cho anh ngủ dưới đất không?
Thấy vợ mình nheo mắt nhìn sang, bộ dạng thật giống con mèo sữa nhỏ, anh cúi đầu cười: “Anh thích con chim hoàng oanh nhỏ này nhất, cũng yêu mẹ của chim hoàng oanh nhỏ nhất.
Ánh nắng sau trận tuyết chiếu rọi vào sườn mặt tuấn tú của người đàn ông khiến anh trông thật dịu dàng.
Tên đàn ông xấu xa này rất hay nói mấy lời ngọt ngào nhé!
Phía trước, Cố Hoài Quốc giống như Đường Tăng cứ bám người, mẹ Cố và Đoàn Đoàn trong lòng bà đều không
chịu được, bé cau mày nói: “Bác
“Ơi! Đoàn Đoàn ngoan, cháu muốn nói gì với bác đấy?” Khuôn mặt to đùng của Cố Hoài Quốc ngó sang.
Anh ấy tưởng Đoàn Đoàn sẽ hôn anh ấy một cái.
Ai ngờ Đoàn Đoàn mở miệng, phun ra hai chữ: “Nói lắm!”
Mẹ Cố lập tức thích thú, bật cười: “Tên đầu gỗ này nói nhiều quá, con đừng có nói nữa.
Anh cả Cố: “. ”
Không biết có phải do bị Đoàn Đoàn chỉ trích hay không, mà cả đoạn đường còn lại anh cả Cố không nói thêm lời nào.
Xe jeep đi vào khu tập thể quân đội Kinh Thị, đi đến trước một tòa nhà màu trắng thì dừng lại.
Cha Cố và cả gia đình đang chờ đợi ở trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng đóng cửa xe, cha Cố ngồi không yên trên sô pha, ông đặt tờ báo trong tay xuống, khuôn mặt già đỏ bừng hưng phấn nói: “Về rồi.
“Đúng thế, cha ạ. Chị dâu Cố dẫn theo Đông Đông cười nói.
Chuông cửa vang lên, bảo mẫu đi ra mở cửa.
“Ông nội, ông nội ơi!”
“Con đến rồi!”
“An An cũng đến rồi!”
“Đoàn Đoàn đến!”
Mấy đứa trẻ vui vẻ chạy vào sân nhà họ Cố như mấy chú cừu con, ba đứa lớn đã sống ở nhà Cố gia được một thời gian nên rất quen thuộc.
Viên Viên vốn dĩ đang ngủ ngon như chú heo con cũng tỉnh dậy, học theo các anh vẫy vẫy tay với cha Cố, ngọt ngào nói: “Ông nội, cháu là Viên Viên!”
“À, ngoan lắm”
Thấy mấy đứa cháu kháu khỉnh ngoan ngoãn ở trước mắt, cha Cố xúc động, mặt mày hồng hào như trẻ ra mười tuổi, suýt nữa thì khóc.
Mẹ Cố chế nhạo ông: “Ông già nín đi, lớn như vậy rồi mà còn khóc, bọn nhỏ nó cười cho bây giờ.
Cha Cố: “”
Bên này Lâm Văn Thanh đang nói chuyện với chị dâu Cố.
“Chào chị dâu, em là Thanh Thanh
“Ừ, em dâu, đây là Đông Đông nhà chị, Đông Đông chào thím đi”
Chị dâu Cố giống anh cả Cố, đều là cán bộ bộ đội, cũng ăn mặc bộ quân phục kiểu năm 73, tóc cắt ngắn ngang tai, đeo kính, chị ấy có đôi mắt hạnh, cả người toát ra sự giỏi giang và sang trọng. Vợ chồng anh cả Cố có một đứa con trai, tên Cố Đông, năm nay mười hai tuổi, lớn lên có khuôn mặt giống anh cả Cố như đúc, nhưng da không đen như anh cả Cố, xem ra là được thừa hưởng làn da trắng từ mẹ mình.
Cố Đông cũng là một nhóc nhan khống, nhìn thấy thím mình xinh đẹp lại dịu dàng, liền nở một nụ cười.
“Cháu chào thím!”
“Chào Đông Đông”
Lâm Vãn Thanh cười, lấy quà ra đưa cho Đông Đông, là một khẩu s.ú.n.g đồ chơi bằng gỗ và chiếc thuyền buồm có thể chạy dưới nước.
Đông vừa nhìn thấy liền nhảy cẫng lên.
Đây là khẩu s.ú.n.g và con thuyền mà cậu rất muốn có, làm sao thím biết mà mua thế nhỉ.
“Cháu cảm ơn thím”
Đông Đông vui vẻ ôm mấy món đồ chơi không buông, chị dâu Cố nhìn Lâm Vãn Thanh mỉm cười chân thành.
Từ xưa, con người đã chân thành với nhau như vậy.
Buổi tối hôm nay, cả gia đình đoàn tụ thật hạnh phúc, ai cũng vui tươi hớn hở.
Có lẽ người hạnh phúc nhất là cha Cố. Bởi vì cuối cùng ông cũng được ăn món bánh bao hấp thịt dê thơm phức do con dâu làm.