Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân Nhân

Chương 183



Tiểu Cố An năm nay năm tuổi, vì thường xuyên tập thể dục cùng đội trưởng Cố nên đã vững chắc lên rất nhiều, không còn mập mạp như hồi còn nhỏ nữa, cậu bé vẫn như cũ, vẫn là một cậu bé khỏe mạnh.

Cậu bé khỏe mạnh đã thoa thuốc nẻ xong, Lâm Vãn Thanh ôm khuôn mặt nhỏ của cậu bé, hôn một cái: “Con trai mình ngoan quá.

“Hì hì. Tiểu Cố An toét miệng cười.

Cố Cảnh và Cố Tiểu Nhị không có trốn tránh nữa, để cho thím thoa thuốc nẻ lên.

Lâm Vãn Thanh cũng ôm hai anh trai nhỏ hôn hai cái.

Cặp sinh đôi thấy thế thì ghen tỵ, hai cánh tay vẫy vẫy như hai con chim sẻ nhỏ đòi mẹ hôn.

Lâm Vãn Thanh cũng đành hôn mỗi một cục bột nhỏ này một cái.

Cả gia đình rất náo nhiệt đi xuống tàu.

Bên ngoài nhà ga, anh cả nhà họ Cố, Cố Hoài Quốc cùng cảnh vệ đã đứng đợi sẵn từ lâu.

Ba anh em Cố Trạch đã gặp Cố Hoài Quốc trước đó, sau khi cha mẹ rời đi, ba anh em sống ở quê nhà phải chịu rất nhiều cực khổ.

Khi lần đầu tiên tới nhà họ Cố, Cố Hoài Quốc thấy cả ba anh em đều gầy gò nhỏ bé, anh nhìn mà vô cùng đau lòng, vì vậy anh ấy mới đối xử với ba đứa bé như con trai ruột của mình để phần nào bù đắp cho chúng. Cũng chính vì vậy, ba cậu nhóc rất có cảm tình với bác cả, ở giữa đám người đông đúc, chỉ cần nhìn thoáng qua là chúng đã nhận ra Cố Hoài Quốc.

“Bác cả, là bác cả kìa!”

“Chú ơi, bác cả kìa!”

“Tên đầu gỗ nhà mình đâu rồi. Mẹ Cố bế Đoàn Đoàn cười nói.

Ở phía đối diện, Cố Hoài Quốc cũng nhìn thấy mẹ và gia đình em trai mình, liền vui mừng đi tới.

“Mẹ, em trai!”

Ở phía trước mênh m.ô.n.g toàn người là người, Lâm Vãn Thanh không nhìn thấy rõ bộ dạng của Cố Hoài Quốc.

Hiện tại Cố Hoài Quốc đã bước tới trước mặt, cô mới có thể nhìn thấy anh cả Cố trông như thế nào. Anh ấy khoảng hơn ba mươi tuổi, cao chừng một mét tám, mặc một bộ quân phục kiểu dáng những năm 73, thân hình vạm vỡ rắn rỏi, khác hẳn với vẻ đẹp trai lạnh lùng của đội trưởng Cố. Từ khi nhìn thấy người nhà của mình, anh cả Cố đặc biệt nói rất nhiều, mẹ Cố bế Đoàn Đoàn bảo bọn trẻ chào bác.

“Ừ, Tiểu Trạch cao lớn hơi rồi này, trên mặt có nốt ruồi kìa, Tiểu Cảnh sao đen thế, đầu còn trọc như chú tiểu vậy”

“Đây là Tiểu Cố An à, ha ha, béo quá đấy”

“Đoàn Đoàn giống chú vịt con béo quá.”

“Viên Viên xinh thế nhỉ, nhưng mà cũng béo, vậy gọi là một bé con mập mạp nhỉ.

Chà, những lời nói của Cố Hoài Quốc đã đắc tội với cả năm đứa trẻ rồi.

Trước tình hình năm chiếc bánh bao nhỏ đang thở ra lửa, Lâm Vãn Thanh phải chạy nhanh tới hạ hỏa bọn nhóc.

Cố Hoài Quốc vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, hứng thú huyên thuyên tiếp lời.

“Ha ha, mẹ, em trai, cuối cùng hai người cũng tới, cha bảo sáng nay hai người sẽ tới nơi nên đã dậy từ sớm bận bịu dọn nhà, mẹ, ở nhà đã chuẩn bị sẵn món lẩu mẹ thích, phòng cũng đã dọn dẹp xong, còn gì nữa nhỉ? À, em trai, lại nói đến chị dâu em cũng đang ở nhà với thằng nhóc Đông Đông thối kia. Đông Đông biết sẽ có mấy đứa em trai, em gái tới đây nên rất vui sướng, cả đêm không ngủ được, giờ hai mắt trông như con gấu trúc luôn rồi.

Anh cả Cố Hoài Quốc tay thì xách túi to túi nhỏ mà miệng thì liên tục không ngừng kể lể lắm chuyện lằng nhằng, mẹ Cố nghe đến nhàm chán liền bảo anh ấy ngừng nói lại.

Cố Hoài Quốc bật cười, im lặng được một lúc rồi lại bắt đầu lải nhải.

Viên Viên nằm trong tay Cố Hoài An đã mơ màng sắp ngủ gật đến nơi.

Cố Hoài An bế bánh bao nhỏ, Lâm Vãn Thanh thích thú nhìn anh cả Cố Hoài Quốc như Đường Tăng, nắm tay đội trưởng Cố hỏi: “Đội trưởng Cố, hai người là anh em thật sao?”

Đội trưởng Cố nhìn sang, nhẹ nhàng đáp:

“Ú”

Có thể thấy đội trưởng Cố cũng khá bất lực.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.