“Sau khi ăn trưa xong có chút nhàm chán, ta đã chơi mấy ván bài với mấy tỳ nữ và Tuyên Nhi, người thua sẽ bị dán giấy lên mặt, vận khí của ta không tốt lắm, trên mặt Tuyên Nhi cũng bị dán không ít.”
Ôn Diệp không nhanh không chậm, từ tốn nói hết, sau đó lẳng lặng nhìn Từ Nguyệt Gia, chờ hắn phản ứng.
“Bài lá?”
“Cũng gần giống vậy.” Ôn Diệp thuận miệng nói.
Từ Nguyệt Gia buông chén trà xuống, nhìn thẳng vào mắt Ôn Diệp, giọng điệu thanh lãnh: “Nàng với ta là phu thê.”
Trong mắt Ôn Diệp có gì đó khẽ lóe lên: “Cho nên?”
Từ Nguyệt Gia tạm ngừng giây lát, trong đầu lúc thì là yêu cầu không chút khách khí của nàng vào tối hôm qua, lúc thì là giọng điệu làm bộ làm tịch của nàng mới nãy, ánh mắt hắn dừng chốc lát trên gương mặt nàng, nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng với ta.”
Ôn Diệp phút chốc sửng sốt, nàng nói thẳng: “Ta không biết phải làm sao để có thể là một thê tử tốt, một mẫu thân tốt.”
Từ Nguyệt Gia nhìn nàng thật sâu, sau một hồi im lặng thật lâu, nói: “An phận thủ thường, chớ khắt khe với Tuyên Nhi, vậy là đủ rồi.”
“Vậy chuyện hôm nay?”
Từ Nguyệt Gia nhàn nhạt nói: “Trong lòng nàng hiểu rõ là được.”
Nụ cười trên mặt Ôn Diệp tức khắc chân thật lên không ít: “Ta hiểu rồi, lang quân.”
“Đúng rồi, lang quân.” Ôn Diệp lại nói: “Hôm nay thân mình của ta không dễ chịu, cho nên…”
Từ Nguyệt Gia: “… Ta đến tiên viện nghỉ ngơi.”
Ôn Diệp không lừa hắn, bởi vì quỳ thủy(/) của nàng tới rồi.
(/) Quỳ thuỷ: Kinh nguyệt.
Nếu không sao nàng có thể bỏ rơi “dai mỹ nhân” mà không hưởng dụng chứ.
Từ đêm qua cho đến sự thăm dò lúc nấy, có thể thấy Từ Nguyệt Gia có những yêu cầu nhất định đối với thê tử của mình, đồng thời cũng sẵn sàng làm tròn trách nhiệm của một người phu quân.
Hắn tự biết bản thân không thể cho thê tử sự quan tâm nồng nhiệt, bởi vậy sẽ chủ động nhượng bộ trên những phương diện khác.
Thăm dò kết thúc, Ôn Diệp đã biết sau này phải làm thế nào mới có thể sống tiêu sái như ngày trước.
Đối với nàng, thái độ của Từ Nguyệt Gia đã là một ngạc nhiên ngoài mong đợi, một khởi đầu không tệ.
Về phần tiểu hài tử kia, nụ cười trên khóe môi Ôn Diệp càng rõ ràng hơn, hơn ai hết, nàng càng hi vọng đứa nhỏ có thể bình an lớn lên.
Sau khi Từ Nguyệt Gia rời khỏi đó, Vân Chi và Đào Chi vào phòng hầu hạ Ôn Diệp rửa mặt súc miệng.
Thu hoạch của hôm nay khá phong phú, Ôn Diệp vui vẻ muốn tắm nước nóng, nhưng tiếc là chuyện này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi. Chờ tóc khô rồi, mắt thấy đã tới giờ hợi,
Thời gian vẫn còn sớm, lúc này Ôn Diệp không ngủ được, trong tay cầm thoại bản mà ban ngày vẫn chưa đọc xong lật mấy trang.
Đào Chi bước qua hỏi: “Đêm nay phu nhân có muốn ăn khuya không?”
Lúc vẫn còn ở Ôn gia, nếu buổi tối ăn chưa no, thường thì sau giờ hợi Ôn Diệp sẽ ăn thêm.
Đào Chi và những người khác đã sớm quen rồi.
Sau khi Ôn Diệp xem xong một trang cuối cùng, kết cục của chuyện xưa rất đúng với ý của nàng, nghe thấy tiếng của Đào Chi thì gấp sách lại, ngẩng đầu lên nói: “Ta muốn ăn cơm chiên trứng, ngươi bảo Hồng Hạnh làm cho ta nửa bát.”
Trong phủ không có trưởng bối, lúc nàng gả qua không cần sớm tối thưa hầu, bây giờ đã bước đầu thu phục Từ Nguyệt Gia, ngày mai nàng nhất định phải ngủ nướng thật đã.
Nếu không ăn bữa khuya, sáng sớm ngày mai chắc chắn sẽ bị đói tỉnh.
Nửa bát cơm chiên trứng chỉ cần thời gian nửa chung trà là xong rồi.
Sau khi Ôn Diệp ăn xong, ở trong phòng đi vài vòng rồi mới tắt nến ngủ.
Hôm sau, thời tiết càng lạnh, chốc chốc còn có tuyết rơi.
Ôn Diệp ngủ đến giờ ty mới chậm rãi tỉnh lại, bọc một lớp chăn dày ngồi trên nhuyễn tháp cách đó không xa, xuyên qua cửa sổ nhìn mặt đất lót đá xanh bị phủ một tầng tuyết mỏng, hậu tri hậu giác nói: “Tuyết rơi rồi.”
Hình như tuyết năm nay đến hơi sớm.
Hiện tại đã gần trưa, bữa sáng muộn màng của Ôn Diệp khá đơn giản, một bát hoành thánh và mấy cái bánh bao chiên.
Bên ngoài quá lạnh, Ôn Diệp chẳng muốn đi đâu nên vòng trở lại trường tháp ôm lò sưởi tay, đắp tấm đệm dày, đọc thoại bản mới, thỉnh thoảng nhấp hai ngụm trà ấm cho ấm người.
Nhàn hạ nhưng cũng dài đằng đẳng.
Nếu không phải là người có lòng dạ rộng rãi thì những ngày tháng như thế này sẽ rất giày vò.