Từ Nguyệt Gia vừa bước vào thư phòng đã phát hiện bên trong nhiều hơn một cái giá sách, sau đó còn thấy một quyển đặt trên thư án, kết quả mới lật trang đầu tiên, nội dung bên trong lại không phải là, mà là thoại bản mua ở tiệm sách.
Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ thì sách đã bị Ôn Diệp cướp mất.
“Hồi trưa Tuyên Nhi có đến đây, ta sợ quyển thoại bản này sẽ ảnh hưởng đến thằng bé nên mới tiện tay bọc cái vỏ.” Ôn Diệp thuận miệng bịa đến đây, khẽ ngừng lại, ngước mắt lên nhìn thẳng Từ Nguyệt Gia, tỏ vẻ dịu dàng nhút nhát: “Lang quân sẽ không để ý chứ?”
Với quan hệ hiện tại của bọn họ, còn chưa phải lúc thích hợp để hắn biết nội dung bên trong thoại bản.
Tuy Từ Nguyệt Gia vẫn chưa thấy nội dung quyển thoại bản, nhưng hắn ở Hình Bộ nhiều năm, rõ nhất là dáng vẻ nói dối của phạm nhân.
Từ Nguyệt Gia khẽ quét mắt tới, ngừng một lát rồi nói: “Không để ý.”
Ôn Diệp nhét thoại bản về lại giá sách, vừa quay người lại đã đổi sang một khuôn mặt khác: “Vãn thiện đã dọn xong rồi, mời lang quân dùng bữa.”
Từ Nguyệt Gia: ”…….
Ôn Diệp ôm tâm tư thử thăm dò hắn.
Từ Nguyệt Gia lại xoay người bước ra ngoài.
Ôn Diệp chỉ đành theo sau, thấy hắn lập tức ngồi xuống.
Thân vai thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm trang, ít khi nói cười.
Không giống như phải ăn tối, ngược lại giống như phải xử lý công vụ gì khó giải quyết lắm.
Ôn Diệp thoáng nhìn ra phía sau hắn, mở miệng hỏi: “Sao không có ai đến hầu hạ lang quân dùng bữa? Liễu Tâm đâu rồi?”
Vân Chi và Đào Chi đang muốn bước ra ngoài thoáng nhìn lẫn nhau, vị Từ lang quân này còn muốn có người hầu hạ hắn dùng bữa? Ngay cả phu nhân của các nàng cũng không cần đâu!
“Lúc ta dùng bữa không cần người hầu hạ.” Cuối cùng Từ Nguyệt Gia cũng ngước mắt lên nhìn về phía Ôn Diệp.
“Là vậy à.” Ôn Diệp thuận thế ngồi xuống đối diện hắn: “Là ta nghĩ sai rồi.”
“Nếu nàng cần, không cần kiêng dè ta.” Đợi Ôn Diệp ngồi xuống, Từ Nguyệt Gia lại mở miệng lần nữa.
Ôn Diệp cầm đũa lên nói: “Ta và lang quân giống nhau, khi ăn mà có người hầu hạ sẽ thấy không quen.”
Ăn cơm là một loại hưởng thụ, nếu mượn tay người khác thì còn vui sướng gì đáng nói nữa.
Khẩu vị của Từ Nguyệt Gia nghiêng về thanh đạm, lúc trước khi hắn dùng bữa một mình, trên bàn chưa từng xuất hiện thức ăn quá mức cay mặn.
Hôm nay trên bàn ăn lại nhiều hơn hai món.
Mà đôi đũa của Ôn Diệp từ đầu đến cuối chỉ duỗi về phía hai món đó.
Rất khó để có thể xem nhẹ ánh mắt đó của Từ Nguyệt Gia, sau khi nhai kỹ nuốt chậm, Ôn Diệp ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi: “Lang quân, thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải.” Từ Nguyệt Gia bình tĩnh ăn cơm, giọng điệu bình thường, nghe không ra có ý gì.
Ôn Diệp cảm thấy hiểu biết của mình về Từ Nguyệt Gia vẫn là quá ít, nàng lia mắt về phía một món ăn nào đó.
Chốc lát sau, Ôn Diệp dùng đũa chung ở bên cạnh gắp một miếng gà cay thả vào trong bát của Từ Nguyệt Gia rồi nói: “Lang quân ăn thử món này xem, rất là ngon miệng.”
“Cảm ơn.” Thái độ của Từ Nguyệt Gia khách khí xa cách, ngay trước mặt Ôn Diệp ăn xong miếng thịt gà, rồi nói: “Không tệ.”
Sau đó vẫn không chạm đũa vào hai món ăn đó của Ôn Diệp như cũ.
Ôn Diệp thấy vậy không khỏi suy nghĩ sâu xa, một lúc lâu sau, trên bàn chỉ còn tiếng bát đũa thỉnh thoảng va chạm vào nhau phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Từ Nguyệt Gia đã quen với việc ăn tối không ăn quá bảy phần, chỉ ăn nửa bát cơm bích ngạnh (/), một bát canh và mấy đũa thịt, sau đó dừng lại không ăn nữa.
(/) gạo Bích Ngạnh: là một loại gạo te có màu xanh như ngọc, loại gạo này được trồng ở huyện Ngọc Điền, tỉnh Hà Bắc. Vào đời nhà Thanh, gạo này được xem là cống phẩm, chỉ có hoàng thân quốc thích và quan lại quyên quý mới được ăn.
Ôn Diệp tiếc nuối buông đũa, chờ bọn tỳ nữ dọn đồ xuống rồi bưng lên hai chén trà xanh, nàng mới châm chước mở miệng: “Lang quân này, hôm nay ta đã làm sai một chuyện.”
Động tác bưng chén trà của Từ Nguyệt Gia khẽ khựng lại, hỏi: “Chuyện gì?”