Hoàng Thượng xem trọng Từ Nguyệt Gia, nếu nói trong triều không có ai ghen tị thì là giả.
Tuổi còn trẻ đã quan bái Tam phẩm, ai mà không ghen ghét không hâm mộ chứ, rất nhiều người mất cả đời cũng không leo lên được độ cao đó, hoặc là nóng vội mưu cầu cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở bước đó.
Điểm kết thúc của người khác lại là điểm khởi đầu của Từ Nguyệt Gia.
Nhưng bản thân hắn lại chưa từng mảy may kiêu ngạo, làm việc chỉ nói pháp luật và chứng cứ, không nói tình cảm.
Và cũng vì nguyên nhân đó nên Hình Bộ chướng khí mù mịt từ thời Tiên đế mới có thể được thanh trừng sạch sẽ chỉ trong mấy năm ngắn ngủi kể từ ngày Hoàng Thượng đăng cơ.
Lúc gã sai vặt của Quốc công phủ đưa hộp đựng thức ăn tới, Từ Nguyệt Gia vừa tra hỏi phạm nhân xong, trên người còn ám mùi máu, sau khi thay y phục xong thì có người đến báo: “Từ Thị lang, có người của Quốc công phủ đến tìm ngài.”
Từ Nguyệt Gia nghe vậy thì nhíu mày, canh giờ này…
Không đợi hắn suy nghĩ thêm, Văn chủ sự đã nói tiếp: “Là sai vặt nhà ngài, đem theo hộp đựng thức ăn đến.”
Đồ ăn ở thiện phòng công thự chỉ ở mức trung bình, chỉ cần trong nhà có gì ngon mà buổi trưa không về được thì sẽ để sai vặt trong nhà đưa cơm đến.
Thật ra cũng có vài người không chê bai đồ ăn ở thiện đường công thự, trong đó có Từ Nguyệt Gia.
Đối với hắn mà nói, đồ ăn dường như chỉ để lấp đầy bụng, ngon dở gì cũng không quá quan trọng.
Cho nên Văn chủ sự mới kinh ngạc như vậy, trong lòng còn thầm nói, quả nhiên không ai có thể chân chính nhịn nổi đồ ăn của thiện phòng công thự.
Từ Nguyệt Gia nói cảm ơn với Văn chủ sự, sau đó đi ra khỏi phòng, sai vặt Quốc công phủ thấy người đến lập tức bước lên trước và nói: “Lang quân, đây là canh thịt dê mà Nhị phu nhân sai tiểu nhân mang đến, Nhị phu nhân nói Lang quân cả ngày phiền lòng vì vụ án, cần phải bồi bổ thật tốt.”
Văn chủ sự còn chưa đi xa nghe vậy, bước chân không khỏi chậm lại, lỗ tai lập tức dựng đứng.
Từ Nguyệt Gia nhất thời trâm mặc, hồi lâu sau mới nhận lấy hộp đựng thức ăn, nói: “Trở lại nói với phu nhân, nói rằng ta đã biết.”
Gã sai vặt xoa xoa tay đáp “vâng”, Từ Nguyệt Gia liền để hắn đi về.
Từ Nguyệt Gia tay xách hộp đựng thức ăn, vừa quay người lại thì đụng phải Văn chủ sự đang nghe lén.
Văn chủ sự khẩn trương nói: “Hạ quan đi ngay đây.”
Chạy trốn có phần chật vật.
Từ Nguyệt Gia rũ mắt nhìn hộp đựng thức ăn trong tay, im lặng đứng tại chỗ một lúc lâu.
Sau giờ ăn trưa, chưa đến một canh giờ sau, thông qua Văn chủ sự, các quan viên ở lại Hình Bộ làm việc đều biết Thị lang phu nhân đặc biệt hầm canh thịt dê đưa đến cho Từ Thị lang bồi bổ thân thể.
Ôn Diệp đang làm ổ ở Tây viện không hề hay biết gì về chuyện này. Ôn Diệp chỉ uống một bát canh thịt dê do Hồng Hạnh hầm, đưa một bát cho Từ Nguyệt Gia, trong nồi vẫn còn thừa khá nhiều, Ôn Diệp bèn sai Vân Chi bưng một phần đến chính viện.
Trước đó Lục thị đã cho nàng không ít thứ tốt, vì vậy nàng ít nhiều gì cũng phải tỏ vẻ một chút.
Tay nghề của Hồng Hạnh không hề thua kém trù nương của Quốc công phủ, Ôn Diệp rất có tự tin với chuyện này, Lục thị nhất định sẽ thích món canh này.
Hôm nay là mười lăm, Từ Quốc công và Từ Nguyệt Gia đều thượng triều từ sáng sớm, sau đó một người đi binh doanh, một người tới Hình Bộ, cho nên hôm nay chỉ có bữa tối mới đến chính viện ăn.
Vào giờ ăn trưa, Lục thị múc cho hai nhi tử mỗi đứa một bát canh thịt dê do Ôn Diệp sai người đưa tới, còn nàng ấy và Từ Ngọc Tuyên mỗi người nửa bát.
Từ Ngọc Tuyên là vì còn nhỏ, không nên ăn nhiều.
Về phần Lục thị, nguyên nhân phần lớn là vì giữ dáng.
Sau khi nửa bát canh thịt dê xuống bụng thì Lục thị đã no một nửa.
Vì vậy Lục thị không vội ăn món khác, mà nói với Đại nhi tử đang vùi đầu ăn cơm: “Hôm nay con đã hết thời gian cấm túc, nhưng điều đó không có nghĩa là chuyện này đã kết thúc.”