Ham muốn không đại biểu yêu thích tần suất dày, Ôn Diệp còn đang lo không tìm thấy lý do để tối nay đuổi người đi tiên viện đây này.
Từ Nguyệt Gia thấy vẻ dứt khoát trên mặt nàng thì ngây ra: “Đa tạ.”
Sau đó xoay người đi.
Ôn Diệp nghe vậy, khóe miệng co rút, ánh mắt dõi theo bóng dáng rời đi của Từ Nguyệt Gia, bước chân vẫn trâm ổn và có lực như cũ.
Nếu không phải tối qua tận mắt thấy dáng vẻ vẫn tràn tre sức lực sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức của hắn thì lúc này đây Ôn Diệp còn tưởng rằng hắn đang cậy mạnh đấy.
Le nào hành vi đòi một tặng ba của Từ Nguyệt Gia vào tối hôm qua là vì sáng sớm hôm nay có thể dễ dàng nói ra những lời vừa rồi?
Mặc kệ lý do là gì, chỉ cần nàng có thể hưởng thụ là được.
Ôn Diệp không suy nghĩ nữa, duỗi một chân ra đá bay tấm chăn mà Từ Nguyệt Gia đã đắp, tự mình độc chiếm toàn bộ chiếc giường, tay chân dang rộng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Lúc nàng tỉnh lại lần nữa đã là giờ thìn.
Vân Chi và Đào Chi bưng nước nóng cùng với khăn mặt bước vào nội thất.
Ôn Diệp vỗ nước ấm lên mặt.
Đào Chi ở bên cạnh nói thầm: “Sao nô tỳ cứ cảm thấy hôm nay phu nhân còn đẹp hơn hôm qua một chút?”
Ôn Diệp súc miệng xong thì liếc nàng một cái.
Cũng không có ý định giải thích.
Chờ mặc đồ xong, Ôn Diệp vừa bước ra khỏi nội thất vừa hỏi: “Sáng hôm nay ăn gì?”
Đào Chỉ trả lời: “Hôm nay Hồng Hạnh hầm canh thịt dê.”
Hai mắt Ôn Diệp lập tức sáng lên, giọng điệu thoải mái nói: “Bưng lên một bát canh thịt dê, còn lại ngươi cứ xem mà làm.”
Đào Chi biết rõ sở thích của nàng nhất.
Tiếp đó Ôn Diệp lại nói với Vân Chi: “Lát nữa lấy chút bạc vụn trong trong hộp đựng bạc vụn của ta thưởng cho Hồng Hạnh.”
Tiền thưởng từ một chuỗi tiên đồng đổi thành mấy lượng bạc vụn cũng coi như thưởng hậu (/).
(/) thưởng hậu (nguyên văn là 54ê‡#J#): từ ná bắn chim đổi thành đại bác, chỉ sự thay đổi theo chiều hướng tốt nhanh một cách thần kỳ.
Vân Chi vâng lời.
Từ trước đến nay Ôn Diệp vẫn luôn yên tâm giao việc này cho Vân Chỉ làm.
Dù sao Vân Chi và Đào Chi đều là hạt giống tốt do nàng đích thân dạy dỗ.
Tối hôm qua tiêu hao không ít thể lực, Ôn Diệp đang nghĩ hôm nay cần bồi bổ thì sáng nay Hồng Hạnh đã hầm canh thịt dê rồi. Có thể nói là rất kịp thời.
Trên bàn ăn, Ôn Diệp húp hết một bát canh, lại ăn thêm chút điểm tâm sáng, đột nhiên nhớ đến Từ Nguyệt Gia trời chưa sáng đã thượng triều.
Tối qua, hắn cũng vất vả lắm.
Vì thế Ôn Diệp hỏi: “Canh thịt dê còn không?”
Đào Chi đáp: “Vẫn còn nhiều lắm.”
Ôn Diệp lau miệng, nói: “Trước giờ ăn trưa, múc một phần cho vào hộp đựng thức ăn để gã sai vặt đưa tới cho lang quân.”
Đào Chi thoáng sửng sốt, sau đó vội đáp: “Lát nữa nô tỳ sẽ đi nói.”
Ôn Diệp thì lại nghĩ, nếu chỉ một người bồi bổ, sau này dần dần kéo ra khoảng cách, vậy thì xấu hổ lắm.
*
Gần trưa, tại công thự Hình Bộ.
Gần đây ở thành Tây phát sinh một vụ mưu sát, người có liên quan còn là chất tử của đương triều Lại Bộ Thượng thư Hàn đại nhân, Kinh Triệu Doãn kham không nổi áp lực từ phía Hàn Thượng thư, chỉ đành âm thầm bẩm báo vụ này với Hình Bộ Thị lang thiết diện vô tư Từ Nguyệt Gia, chỉ cầu có thể đảm bảo một thân trong sạch.
Sau lưng Lại Bộ Thượng thu có Vĩnh Xương Hầu phủ làm chỗ dựa, Kinh Triệu Doãn đắc tội không nổi, sau khi bẩm báo và nhận được sự khẳng định từ phía Từ Nguyệt Gia, Kinh Triệu Doãn lập tức báo án lên Hình Bộ.
Hình Bộ có Từ Nguyệt Gia tọa trấn, lúc các quan viên khác xử lý án kiện chưa từng bó tay bó chân như vậy.
Trong triều làm gì có ai không biết, Hình Bộ Thượng thư hiện tại đã sớm đến tuổi về hưu, sở dĩ còn đảm nhiệm chức Thượng Thư là vì Hình Bộ Thị lang Từ Nguyệt Gia vẫn còn quá trẻ.
Vì thế Hoàng Thượng mới ba lần bác bỏ sổ con xin về hưu của lão Thượng thư, chẳng qua niệm tình lão Thượng thư tuổi tác đã cao, Hoàng Thượng mới miễn cho lão tảo triều (/).
(/) tảo triều (早朝): lên triều sớm.
Có thể nói Hình Bộ hiện tại gần như do một tay Từ Nguyệt Gia chưởng quản.