*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở thập niên 80, có thể có một chiếc xe ba bánh chở người chở vật, không khác gì có xe ô tô sau này.
Thấy Lục Ngọc vui vẻ đi theo Phó Cầm Duy, chị ba Phó khen: “Xem đôi vợ chồng này này, tình cảm tốt biết bao.”
Tiêu Thái Liên nói: “Các con ra ngoài đừng có nói lung tung. Kiếm tiền gì đó không thể nhắc tới một chữ.”
Chuyện tráo dâu trước kia vẫn còn chưa hoàn toàn lắng xuống, nếu họ ra ngoài quá đắc ý, nhà họ Lục còn sẽ gây sự tiếp.
Tiêu Thái Liên không yên tâm, dặn dò một lần.
Chị ba Phó vội vàng nói: “Mẹ, chuyện này không cần mẹ nói, chúng con có thể không biết sao?”
Mấy chị dâu khác cũng bày tỏ sẽ không nói ra ngoài, bà mới yên tâm.
– –
Họ đến xưởng xe chọn chiếc xe ba bánh, Lục Ngọc chọn chiếc uy phong nhất, lớn nhất, bên trên còn thêm cái ghế ngồi, có thể chở người, cũng có thể tháo xuống chất hàng.
Cái khác bốn trăm hai, cái này bốn trăm rưỡi.
Phần lớn xe ở xưởng xe ba bánh đều là đơn vị mua, chưa từng nhận đơn mua tư nhân.
Thấy họ dùng trong gia đình, lại nói hết lời hay ý đẹp, cuối cùng vẫn làm chủ lấy rẻ cho cô mười tệ. Chiếc xe này đạp rất nhẹ, đàn ông phụ nữ đều có thể cưỡi.
Lúc đi về, Phó Cầm Duy chở Lục Ngọc. Thôn Đại Vũ chưa từng có xe ba bánh, chiếc của họ là chiếc đầu tiên.
Vừa vào thôn đã bị mọi người đuổi theo nhìn.
“Dô, mua xe rồi?”
“Ngồi lên có cảm giác gì?”
Lục Ngọc mỉm cười nói: “Ngồi lên rất thoải mái.”
Mọi người nghe xong đều ngưỡng mộ, họ về thẳng nhà họ Phó, mấy anh trai làm đồng về, nhìn thấy xe, ai cũng muốn cưỡi một vòng. Mấy chị dâu luân phiên ngồi.
Người xung quanh cũng muốn ngồi nhưng ngại.
Rất nhiều người đều biết nhà họ Phó cưới vợ đã cho nhà Lục Ngọc ba trăm tệ. Mới qua một thời gian ngắn, bây giờ lại mua xe. Nhà họ Phó không phải giàu có bình thường!
Thấy Lục Kiều ra ngoài gánh nước, có người thích gây sự trực tiếp nói: “Cô xem em gái Lục Ngọc của cô bây giờ tốt nhường nào. Gả tới không cần ra đồng làm việc đã đành, nhà họ Phó còn mua xe ba bánh cho, ngồi lên uy phong lắm! Lúc đầu sao cô lại nghĩ không thông như vậy, nếu không người ngồi trên xe chính là cô.” Sắc mặt Lục Kiều đỏ trắng từng đợt, nói: “Tôi không thèm.”
Người bên cạnh thấy cô ta tức giận, cũng không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang cười nhạo cô ta.
Từ sau khi trọng sinh, trong lòng Lục Kiều vẫn luôn cao ngạo.Sau này cô ta sẽ kết hôn với người thành phố, tiền cầm trong tay tận mấy vạn, nói ra dọa chế.t họ, cũng chỉ có người nông thôn kiến thức hạn hẹp, thấy một chiếc xe ba bánh mấy trăm tệ đã ngưỡng mộ muốn chế.t.
Vốn dĩ nhà họ Lục cũng được coi là gia đình vẻ vang trong thôn, từ sau chuyện tráo dâu xảy ra, rất nhiều người đều ở sau lưng lén lút chê cười họ, khiến cho gia đình luôn có một cảm giác ngạt thở.
Bà nội Lục nhìn thấy Lục Kiều liền tỏ thái độ: “Sao bây giờ mới về, lại ra ngoài đàn đướm nữa. Con gái nhà ai lười giống như mày, ngay cả lửa cũng không nhóm, gà cũng không cho ăn. Một con nhỏ nông thôn còn tưởng mình là đại tiểu thư.”
Lục Kiều bị chửi tới mức sắc mặt rất khó coi, nói: “Bà nội, con chưa từng nghĩ một khắc nào, vẫn luôn làm việc.”
Ngược lại là em trai cô ta, không làm gì chỉ nằm ở nhà. Bà nội cô ta trọng nam khinh nữ, làm lơ hành vi của cháu trai, cả ngày gây sự mắng mỏ cô ta.
Bà nội Lục nói: “Nếu không phải mày, nhà chúng ta cũng sẽ không mất mặt như vậy. Mày với mẹ mày đều không phải thứ tốt gì. Bây giờ công việc tốt của con trai tao cũng mất, tao cứ chửi hai chúng mày đấy. Mông to cỡ nào thì mặc quần cỡ đó, mày thì hay, coi thường Phó Cầm Duy, kết quả mình chẳng là cái thá gì!”
Mồm miệng của bà nội Lục rất lưu loát, bà ta chỉ cần một cái miệng đã có thể oanh tạc tứ phương.
Trong lòng Lục Kiều giống như có một đống lửa cháy lớn, có thể thiêu mình và cái nhà này thành tro bất cứ lúc nào.
Cưỡng ép phẫn hận trong lòng, nhưng ép quá mạnh, tim cũng không thoải mái.
Bà nội Lục nói: “Ngày mai gọi bà mối Vương tới, sắp xếp cho mày xem mắt.”
Trước đây Lục Kiều được rất nhiều người muốn cưới về. Nhưng từ sau khi chuyện tráo dâu xảy ra, không còn ai nhắc tới nữa.
Bà nội Lục còn nhớ nhung tổn thất ba trăm tệ đó, muốn mau chóng gả Lục Kiều đi. Cháu gái ở trong mắt bà ta đều như nhau, sớm muộn sẽ kết hôn, kết hôn với ai đều như nhau.
Lửa giận trong lòng Lục Kiều không áp chế được, nói: “Rốt cuộc con có phải là cháu gái ruột không, ở trong mắt bà chỉ có tiền sao?”
Nói xong hất cửa bỏ đi!
Điều kiện của đàn ông trong thôn đều như vậy, cũng chỉ có Phó Cầm Duy ưu việt, nhưng cô ta còn chẳng gả.
Có cảm xúc so đo khó hiểu với Lục Ngọc, bất luận gả cho ai, không thể kém hơn Phó Cầm Duy, nếu không trong thôn sẽ cười nhạo cô ta tới chế.t.
Sau khi chạy ra ngoài, Lục Kiều nhìn thấy một đám người phía xa, biết ngay những người đó đều là ngưỡng mộ nhà họ Phó mua xe ba bánh.
Tình hình này của nhà họ Lục, bà nội Lục lại muốn gả cô ta đi, còn chi bằng dứt khoát đi tìm Lý Dục Tài nối tiếp tiền duyên. Đề phòng bà nội Lục đính hôn, cô ta không tiện đào hôn lần hai.
Cũng không biết cô ta lấy đâu ra dũng khí, không nói tiếng nào với cha mẹ, trực tiếp vào huyện thành.