*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cổ vịt đó là mua từ chỗ một ông lão, bây giờ không tìm được ông lão đó. Ngày mai sợ là không mở sạp được. Con đã nói với Cầm Duy rồi, nếu gặp ông lão thì mua về.”
Chị ba Phó nghe xong hơi lo lắng, đang nằm mơ giấc mộng phát tài mà.
Chưa ăn cổ vịt đã nghiện, tiền cũng không cho chị ta sảng khoái kiếm.
“Vậy sao các em không hỏi ông ấy ở đâu? Đáng tiếc biết bao.”
Lục Ngọc đáp: “lần sau nhất định sẽ hỏi.”
Tiêu Thái Liên còn tưởng là chuyện gì, thấy vậy bèn nói: “Cách dăm ba hôm bán một lần là được. Miễn cho bị người có lòng nhắm tới.”
Thời này muốn buôn bán cần phải gan dạ, mấy năm trước nữa, buôn bán là phạm pháp.
Lục Ngọc gật đầu.
Mấy chị dâu thấy hôm nay hết việc cũng vây lấy Lục Ngọc nói: “Sau này nếu còn có chuyện này, tính cho chị một phần nữa, chắc chắn chị sẽ bỏ tiền.”
Nếm được quả ngọt lần này, họ đưa tiền cũng hào phóng hơn không ít.
Lục Ngọc đáp: “Buôn bán cũng chưa chắc đều kiếm được tiền, có lời ắt có lỗ.”
Chị ba Phó nói: “Chúng ta đều là người một nhà, lời hay lỗ chúng ta đều chấp nhận.”
Những người khác cũng lần lượt nói phải, dù sao thì chọn mua, nấu nướng, bán hàng đều do Lục Ngọc đảm nhận, những người khác đều được chia tiền, việc tốt như vậy thắp đèn lồng tìm cũng không tìm được.
“Mẹ, con muốn mua một chiếc xe ba bánh.” Lục Ngọc nói.
Cái này còn đắt hơn xe đạp, là xe đạp bằng chân. Phía trước có thể chở người có thể chất hàng. Bất luận là bày sạp hay là dùng ở nhà đều tốt nhất.
Bây giờ họ còn phải dựa vào sức người, quá mệt, tinh lực đều dồn lên đi bộ.
Nhưng một chiếc xe đạp đã tốn ba trăm, xe ba bánh ít nhất phải hơn bốn trăm tệ. Số tiền này đối với gia đình mà nói là một con số rất lớn.
Quả nhiên Tiêu Thái Liên nghiêm mặt lại: “Con thôi nghĩ đi.”
Bà biết Lục Ngọc to gan, nhưng không ngờ lại to gan đến mức này. Mới gả vào mấy ngày đã dám lên tiếng đòi một khoản tiền to như vậy.
Lục Ngọc biết có ngoại lực có thể tiết kiệm sức người là cách hời nhất.
“Mẹ coi như con mượn mẹ, con kiếm được tiền trả cho mẹ cả vốn lẫn lời.”
Tiêu Thái Liên có tiền.
Bốn đứa con trai trong nhà kiếm được tiền đều hầu như giao hết cho bà. Phó Cầm Duy là tốp sinh viên đại học đầu tiên, vào đại học chẳng những không tốn tiền, trường học còn chia trợ cấp.
Khi đó, anh đã bắt đầu gửi tiền về nhà, cộng thêm Tiêu Thái Liên sống tiết kiệm, tính toán chi ly, chị ba Phó từng tính, nói trong tay mẹ chồng ít nhất có hơn năm trăm.
Chị ta đã lén lút nói với Lục Ngọc.
Nhà họ Phó không ra riêng, nếu bình thường Lục Ngọc nhắc tới, nhất định sẽ khiến tất cả anh chị trong nhà phản cảm. Nhưng bây giờ mọi người đều nói giúp cô.
“Mẹ, Lục Ngọc cũng là vì nhà chúng ta.” Chị ba Phó nói.
Chị ấy không xén chút tiền từ chỗ khác giống như chị hai và chị ba.
Chị ấy toàn dựa vào nhịn ăn mà tiết kiệm, bây giờ Lục Ngọc bán đồ, có thể chia lãi cho họ, chị ấy cũng mong cô có thể làm tốt một chút.
Chị ba Phó tiếp lời: “Chứ gì nữa, tuy nói trong thôn chúng ta có vài chiếc xe đạp, nhưng còn chưa có xe ba bánh. Nếu nhà chúng ta mua, cũng để cho đám tiểu nhân kia mở mang thực lực của nhà chúng ta!”
Con người chị ta hư vinh, tới lúc đó sẽ đi tuyên truyền khắp nơi.
Chị hai cũng nói: “Mẹ, Lục Ngọc mỗi ngày đều phải đi bộ xa như thế, mua một chiếc đi, nhà chúng ta cũng dùng.”
Tiêu Thái Liên nhìn mấy đứa con dâu bình thường tính trên xét dưới, lúc này lại hợp sức lại, vừa tức giận lại buồn cười nói: “Các con đó.”
Sau đó nhìn ánh mắt tha thiết của Lục Ngọc, bà cũng mềm lòng: “Thôi, đây là nể mặt mấy chị dâu của con, cho con mượn, con phải trả.”
Lục Ngọc nghe xong vui sướng trong lòng, nói: “Trả, con nhất định sẽ trả.”
Sau đó Tiêu Thái Liên giả vờ tức giận nói với Phó Cầm Duy: “Cô vợ này của con, không nói năng lực kiếm tiền, tiêu tiền là đỉnh cấp. Mua thứ đắt đỏ như vậy, con đi theo lựa cho kỹ, đừng có bị bẫy.”
Phó Cầm Duy gật đầu, anh xưa nay trầm ổn đáng tin, Tiêu Thái Liên cũng có thể tin tưởng anh. Bà quay về lấy năm trăm, đều là tờ mười tệ, phía sau còn có một số tiền lẻ một tệ năm hào, đây là tiền bà tích cóp hơn nửa đời.
Sau đó Lục Ngọc vui vẻ đi mua xe ba bánh.