Lộ Trì Vũ im lặng rất lâu, xung quanh trở nên vô cùng im ắng.
Anh và Trương Tần ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài dưới tòa chung cư. Lộ Trì Vũ hút thuốc, tâm trí anh bắt đầu trôi xa. Đột nhiên anh nhớ lại những ngày đầu mới quen biết Trương Tần, ra là bọn họ cũng đã có những khoảng thời gian như thế.
Khi đó anh là lớp trưởng, Trương Tần là bí thư. Mỗi khi cần tổ chức hoạt động cho lớp, bọn họ thường cùng nhau bàn bạc. Trường cảnh sát chủ yếu là học sinh nam, ký túc xá của bọn họ khá ồn ào nên Lộ Trì Vũ và Trương Tần thường tranh thủ thời gian sau giờ học gặp nhau ở cái ghế gần sân bóng rổ nhỏ, Trương Tần châm cho anh một điếu thuốc, rồi bọn họ từ từ trò chuyện, cùng nhau lên kế hoạch cho các hoạt động, sau khi mọi việc được sắp xếp xong xuôi thì cùng nhau ra sân bóng rổ chơi một trận.
Lộ Trì Vũ thầm nghĩ, những ngày đó thật tuyệt làm sao, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, tràn đầy sức sống. Thậm chí có lúc anh còn nghĩ rằng nếu có thể làm bạn thân với Trương Tần cả đời thì anh cũng mãn nguyện rồi.
Cho đến tận hôm nay, Lộ Trì Vũ vẫn không hiểu nổi, làm thế nào mà họ lại rơi vào cuộc sống hỗn độn như vậy. Chàng trai mềm mại mà anh thích khi đó, không hiểu tại sao lại biến thành một người mà anh chẳng thể nhận ra.
Nhưng Lộ Trì Vũ nhận thức rõ, bắt đầu từ khoảnh khắc Trương Tần phản bội anh, mối quan hệ của bọn họ như một tấm gương vỡ khó lành.
“Trương Tần.” Lộ Trì Vũ cất tiếng nói: “Chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi, tôi bỗng nhận ra anh cũng không thay đổi nhiều lắm, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.”
“Anh không có…” Trương Tần theo phản xạ định cãi lại.
Nhưng Lộ Trì Vũ không cho anh ta cơ hội phản bác. Anh nhìn thẳng vào mắt Trương Tần, anh nghiêm túc nói: “Tôi tin những gì anh nói, có thể lúc trải qua ranh giới sinh tử anh đã nhận thức được bản thân, có thể sau này anh thật sự đã thay đổi và yêu tôi, nhưng Trương Tần này, không ai đứng yên mãi một chỗ cả. Anh có nhớ đến việc chúng ta đã chia tay lâu rồi không?”
Trương Tần cúi đầu im lặng không nói gì.
Lộ Trì Vũ cười cười, anh đứng dậy vỗ vai Trương Tần: “Mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình. Ngày xưa là anh từ bỏ tôi, nên giờ anh cũng phải chấp nhận việc tôi không còn yêu anh nữa.”
Giữa thời tiết oi bức của tháng mười, gương mặt của Trương Tần lại như nước hồ lạnh lẽo mùa đông, không thể nào tan chảy được.
Lộ Trì Vũ lại nói: “Anh biết rõ giới hạn của tôi mà, khi chia tay chúng ta đã nói rõ hết rồi. Tôi chấp nhận sự phản bội của anh, cũng hiểu lý do anh bỏ rơi tôi, nhưng tôi không vĩ đại đến mức có thể quay lại với người đã phản bội mình.”
Trương Tần cúi đầu, hình như anh ta không ngờ cuộc gặp gỡ hôm nay lại có kết quả tàn khốc như vậy. Nhưng anh ta cũng như đã sớm chuẩn bị rồi. Trương Tần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, vẫn tỏ ra lịch lãm như trước, nhưng đôi môi hơi run rẩy đã vô tình tiết lộ tâm trạng của anh ta.
Cuối cùng, Trương Tần chua chát nói: “Thật ra sau khi chia tay, anh thường mơ thấy em. Trong mơ, có lúc em mắng anh, có lúc em rơi nước mắt vì anh. Khi thức giấc, lúc nào anh cũng mong em phải sống thật tốt, nhưng em biết không, anh là người rất ích kỷ, khi thật sự nghe tin em sống rất tốt, anh lại cảm thấy trống rỗng, như thể mình đã hoàn toàn không còn là người quan trọng trong cuộc đời em nữa.”
Lộ Trì Vũ im lặng nghe anh ta nói.
Trương Tần nhìn anh, trong lòng còn rất nhiều điều muốn nói nhưng anh ta chỉ lặng lẽ nuốt những câu nói ấy xuống bụng. Anh ta thầm nghĩ, hóa ra số phận như một bánh răng không ngừng xoay chuyển, kết cục của anh và Lộ Trì Vũ đã được viết ra từ ngày mà anh ta chọn phản bội.
Đó là cái giá anh ta phải trả, là quả báo mà anh ta phải nhận.
Anh ta nhớ về những lần cả hai chia xa, Lộ Trì Vũ đứng sau anh ta, anh vẫy tay bảo anh ta đi nhanh đi, đừng quan tâm đến anh, dù sao cả hai cũng sẽ gặp lại.
Nhưng lần chia xa này, anh ta là người chứng kiến bóng dáng của Lộ Trì Vũ từ từ khuất xa, Lộ Trì Vũ bây giờ sẽ không quay lại vẫy tay với anh ta nữa.
Đây thật sự là một sự trừng phạt muộn màng.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Về đến nhà, đối diện với căn phòng trống rỗng, Lộ Trì Vũ cảm thấy như mình vừa trải qua một trận chiến vậy, toàn thân anh kiệt quệ. Anh tựa người vào sofa, vừa lấy điện thoại ra thì thấy có thông báo mới trên WeChat.
Anh mở ra xem, đó là tin nhắn trả lời từ Châu Lệ Hành.
Bây giờ đã là nửa đêm, theo thói quen sinh hoạt của Châu Lệ Hành lẽ ra giờ này hắn đã ngủ rồi, nhưng tin nhắn lại được gửi từ mười phút trước.
Phản hồi của Châu Lệ Hành rất đơn giản, chỉ là một bức ảnh với bầu trời đen kịt đầy sao.
Hắn viết: “Tốt quá, có vẻ như chúng ta đang cùng nhau ngắm một bầu trời.”
Nhìn bức ảnh nhẹ nhàng đó, Lộ Trì Vũ cảm thấy lòng mình dịu lại. Những nỗi nhớ đè nén bao ngày bỗng dưng trào dâng như sóng biển. Anh lập tức gọi video cho hắn, Châu Lệ Hành nhanh chóng bắt máy, có vẻ như hắn cũng đang cầm điện thoại chờ tin nhắn của anh.
Sau nhiều ngày không gặp, Lộ Trì Vũ chăm chú nhìn Châu Lệ Hành, anh thấy Châu Lệ Hành không chăm sóc bản thân tốt chút nào, mặc dù đã hứa sẽ ăn uống điều độ, nhưng cái cằm nhọn hoắc kia là minh chứng cho việc hắn không ăn uống đầy đủ.
“Em uống rượu à?” Châu Lệ Hành dựa vào thành giường cười hỏi.
“Sao anh biết?” Lộ Trì Vũ cũng cười lại.
Châu Lệ Hành nhướng mày nói: “Mỗi lần em uống rượu mặt em đều rất đỏ, ánh mắt nhìn người khác cũng trở nên rất khác.”
“Khác chỗ nào?”
Châu Lệ Hành suy nghĩ một chút rồi nói: “Bình thường em trông rất quyết đoán, nhưng khi uống rượu vào rồi thì ánh mắt em lại trở nên mềm mại vô cùng, cứ như mèo con đang cầu xin chủ xoa bụng mình vậy.”
Lộ Trì Vũ bị anh chọc cho buồn cười, anh hỏi hắn: “Anh đang ở đâu?”
“Làm gì? Em đây là đang điều tra à?” Châu Lệ Hành không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
Lộ Trì Vũ mạnh dạn nói: “Điều tra thì có sao không?”
“Không sao cả, làm sao mà anh dám nói không chứ.” Châu Lệ Hành dịu dàng đáp lại: “Anh đang ở Lhasa.”
Lộ Trì Vũ lẩm bẩm: “Tiếc quá, chúng ta vẫn chưa cùng nhau tận hưởng Lhasa.”
Châu Lệ Hành an ủi anh: “Sau này sẽ có cơ hội.”
“Ngày mai em phải đi làm lại rồi.” Lộ Trì Vũ ngồi thẳng dậy, anh nghiêm túc nói với Châu Lệ Hành: “Anh Hành, cảm ơn anh. Cuối cùng em cũng vượt qua bài kiểm tra tâm lý rồi.”
“Cảm ơn anh làm gì, là em đã giải thoát cho chính mình.” Châu Lệ Hành cười khẽ, hắn chân thành nói: “Chúc mừng em, Trì Vũ.”
Âm thanh qua điện thoại có hơi méo mó, nhưng cảm giác nhớ nhung của Lộ Trì Vũ gần như làm anh sắp vỡ òa. Đột nhiên anh cảm thấy mắt mình cay cay, anh không muốn tiếp tục giả vờ mạnh mẽ: “Em nhớ anh lắm, Châu Lệ Hành.”
Châu Lệ Hành không nói gì, có lẽ hắn không biết phải nói gì, nhưng Lộ Trì Vũ không quan tâm, anh chỉ biết rằng những lời Châu Lệ Hành từng nói đều là dối trá, những lời hứa sẽ trở lại cuộc sống bình thường và quên đi hắn không thể nào trở thành sự thật được. Một người đã tồn tại sâu đậm trong cuộc đời anh như vậy, làm sao nói quên là có thể quên được chứ?
Lộ Trì Vũ lặp đi lặp lại nhiều lần rằng anh nhớ Châu Lệ Hành. Cuối cùng, trước khi cơn buồn ngủ hoàn toàn chiếm lấy anh, anh chăm chú nhìn vào mắt Châu Lệ Hành rồi nghiêm túc hỏi: “Anh Hành, trong khoảng thời gian này anh có thể đừng thích người khác, cũng như đừng liên lạc với người yêu cũ được không? Anh chờ em được không? Em cảm thấy, chúng ta không nên…”
Anh muốn nói rằng, chúng ta không nên kết thúc mối quan hệ với nhiều tiếc nuối như vậy.
Nhưng ngay sau đó, Châu Lệ Hành đã cắt đứt lời nói của anh, như thể hắn đã tiếp nhận toàn bộ nỗi nhớ của anh.
Châu Lệ Hành nhẹ nhàng thở dài nói: “Được.”