Sau khi quay lại làm việc, cuộc sống của Lộ Trì Vũ lại trở về nhịp điệu bình thường. Năm nay đội có một số người nghỉ hưu nhưng cũng có nhiều người mới vào, chỉ trong nửa năm không làm việc mà Lộ Trì Vũ đã nhìn thấy rất nhiều đồng đội lạ mặt.
Có lẽ là vì quan tâm đến tình trạng sức khỏe và tâm lý của anh nên trong hơn một tháng vừa trở lại, anh không được dẫn đội xông vào hiện trường nữa. Mỗi lần có nhiệm vụ, anh chỉ được phân công chỉ huy, nhiệm vụ dẫn đội được giao cho Lưu Chấn.
Lộ Trì Vũ hiểu rõ đây là sự bảo vệ mà các đồng đội dành cho anh, nhưng anh vẫn cảm thấy sự “bảo vệ” này có hơi không thoải mái cho lắm.
Anh không thích sự đặc biệt này, trong công việc chữa cháy cứu người, không nên có cái gọi là đặc biệt.
Mạng sống của ai không quan trọng? Khi đối mặt với nguy hiểm, dù anh không lao vào nhưng cũng phải có người khác lao vào thế anh.
Vì chuyện này mà Lộ Trì Vũ còn đặc biệt đi tìm cấp trên. Anh xuất trình rõ giấy chứng nhận của mình, ý là mong đội đừng đối xử với anh đặc biệt như vậy nữa. Anh đã trở lại đội rồi, mọi người nên tuân theo cấp trên và làm việc như bình thường.
Cấp trên cũng biết tính cách cứng đầu của anh, vì thế quyết định nếu lần sau có nhiệm vụ sẽ để anh dẫn đội vào hiện trường, cũng sẽ để Lưu Chấn trở lại nhiệm vụ quen thuộc của mình.
Vào ngày tuyết rơi đầu tiên ở Kinh Châu, Lộ Trì Vũ sau gần một năm không làm việc đã dẫn đội xông vào hiện trường vụ hỏa hoạn.
Nhiệm vụ lần này không khó lắm, là vật liệu dễ cháy ở công trường xây dựng bốc cháy, may mắn là nhân viên bảo vệ công trường phát hiện kịp thời, hơn nữa vì đó đang là thời gian nghỉ ngơi nên số người bị mắc kẹt không nhiều, Lộ Trì Vũ dẫn một đoàn người vào trong, chưa đầy một tiếng đám cháy đã được dập tắt.
Tuy nhiên, vào thời điểm bước vào hiện trường vụ cháy, lúc nhiệt độ nóng chảy hất thẳng vào mặt, toàn thân Lộ Trì Vũ bỗng cứng lại, nhưng ngay sau đó, anh hít một hơi thật sâu, nhìn những đồng đội mới vào đội, anh bình tĩnh lại, tiếp tục chỉ huy đội hoàn thành nhiệm vụ.
Trên đường trở về, Lộ Trì Vũ dựa vào cửa sổ xe, anh nhìn dòng người đông đúc qua lại, tai nghe tiếng bàn tán của những người mới vào đội trò chuyện về chiến tích mà mình mới làm được, anh lại vô tình nhớ đến thời gian còn ở Đồng Nhân.
Tối hôm đó, Lộ Trì Vũ đang nằm trên sàn đọc kinh Phật, khi đọc đến một đoạn không hiểu, anh lập tức đến hỏi Châu Lệ Hành: ” Anh Hành, trong kinh nói “vì tâm không chướng ngại, nên không có sợ hãi, xa lìa mọi vọng tưởng, xa lìa mọi điên đảo, đạt Niết Bàn tuyệt đối*” nghĩa là gì vậy? Có phải là muốn người ta từ bỏ hết mọi thứ bên ngoài không?”
*theo Kinh Bát Nhã (Thiền sư Nhất Hạnh dịch)
Châu Lệ Hành đang vẽ tranh, hắn nhẹ nhàng nói: “Con người không thể từ bỏ tất cả mọi thứ bên ngoài, cuộc đời vốn là một hành trình nặng nề. Khi em thật sự có thể bình thản đối mặt với quá khứ, vượt qua mọi nỗi sợ hãi, như vậy là đạt đến Niết Bàn*.”
*Niết-bàn trong Phật giáo và Ấn Độ giáo, là mục đích chính và cuối cùng của các nhà tu hành. Tuy nhiên, Phật giáo lại nhìn nhận niết bàn là trạng thái diệt tận được tham ái, sân hận và si mê để đạt đến trạng thái bình lặng tuyệt đối.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Sau khi trở về đội, Lộ Trì Vũ lấy điện thoại ra, anh mở WeChat, lần nhắn tin cuối cùng với Châu Lệ Hành là ba ngày trước, khi đó Châu Lệ Hành nói rằng hắn đang trên núi, vì thế đôi khi sẽ không có tín hiệu, nên đôi lúc sẽ trả lời tin nhắn hơi chậm.
Lộ Trì Vũ suy nghĩ một lúc rồi gửi cho Châu Lệ Hành một tin nhắn: “Anh Hành, em nghĩ cuối cùng em cũng đã đạt đến Niết Bàn rồi.”
Châu Lệ Hành không trả lời ngay, nhưng Lộ Trì Vũ không cảm thấy lo lắng. Anh biết, có thể Châu Lệ Hành vẫn đang ở trên núi nên điện thoại không có tín hiệu.
Đã gần ba tháng kể từ khi chia tay ở Nepal, trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn duy trì liên lạc đều đặn. Lộ Trì Vũ sẽ gửi cho Châu Lệ Hành những điều vặt vãnh trong cuộc sống, Châu Lệ Hành cũng sẽ thông báo cho anh biết mình đang ở đâu. Thỉnh thoảng cả hai sẽ video call trò chuyện vài câu.
Lộ Trì Vũ không biết mối quan hệ hiện tại của bọn họ là gì? Có phải là yêu xa không? Nhưng trước đây, khi anh và Trương Tần không gặp nhau, bọn họ thường xuyên cãi nhau. Còn bây giờ, dù anh và Châu Lệ Hành đã không gặp mặt trong một thời gian dài, nhưng cả hai lại không hề có cãi vã mà thay vào đó là sự nhung nhớ khôn nguôi.
Anh chợt nhận ra, khi quá quan tâm đến một người, không có thời gian để lãng phí vào việc cãi nhau. Đến mỗi việc nhớ nhung thôi còn không đủ thì thời gian đâu để cãi vã?
Thời gian thấm thoát trôi đi, cuối cùng cũng gần đến cuối năm, cứ gần đến năm mới là các vụ cháy nổ ở Kinh Châu lại xảy ra nhiều hơn. Trong khi người khác đang tận hưởng thời khắc đoàn tụ đón năm mới thì đối với những người lính cứu hỏa như họ, đây lại là thời gian bận rộn nhất.
Tối hôm đó cũng không phải ngoại lệ, chuông báo cháy không ngừng reo lên, phải đến gần sáng mới yên ổn trở lại.
Lộ Trì Vũ nằm trên giường lấy điện thoại ra, anh phát hiện rằng lúc nửa đêm, Châu Lệ Hành đã gửi lời chúc mừng năm mới cho anh.
Lời nhắn vẫn đơn giản như mọi khi: “Chúc mừng năm mới, Trì Vũ, hy vọng em luôn bình an.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, Lộ Trì Vũ cảm thấy lòng mình bỗng nhiên ấm áp hơn hẳn. Thì ra cảm giác được người khác nhớ đến là như thế này.
Lộ Trì Vũ cầm điện thoại, anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ gõ một dòng chữ: “Chúc mừng năm mới, em rất muốn gặp anh.”
Anh không ngờ Châu Lệ Hành sẽ trả lời tin nhắn ngay lúc này.
Lộ Trì Vũ dụi mắt, anh nghi ngờ liệu có phải thức khuya quá rồi sinh ra ảo giác không.
Châu Lệ Hành trả lời: “Được, anh sẽ giúp em thực hiện điều ước năm mới.”