Từ Vệ An kéo nhẹ rèm cửa, nhìn Từ Tiệp đang hất hàm đặt chân lên bàn trà, hỏi: “Bạn học của con vô duyên vô cớ bị bắt nạt, không có lý do gì sao?”
Từ Tiệp mất kiên nhẫn: “Bố quản nhiều thế làm gì, còn có việc gì không? Không có việc gì con đi học đây.”
Từ Vệ An tức giận: “Thái độ gì thế hả?”
Từ Tiệp vừa búng móng tay vừa nói: “Con còn phải đi học, bố không phải bảo con học giỏi rồi ra nước ngoài sao?”
“Đúng là gỗ mục không thể điêu!”
Cô ta tỏ vẻ không quan tâm: “Vâng vâng vâng, bùn nhão không trét được lên tường. Không kịp đẻ đứa thứ hai thì bố với mẹ bàn bạc đẻ thêm đứa nữa không phải được rồi sao?”
“Con nói chuyện kiểu gì thế hả!”
Trong ký ức của Từ Tiệp, dường như chưa bao giờ cô ta nói chuyện tử tế với Từ Vệ An. Ông ta thích con trai, mọi thứ đều yêu cầu khắt khe theo tiêu chuẩn của con trai. Những gì cô ta thích đều sai, dù là búp bê Barbie, truyện tranh hay trò chơi, chỉ cần cô say mê, ông ta sẽ phá hủy không thương tiếc.
Ông ta nhiều lần yêu cầu cô ta phải đứng nhất lớp; ông ta đưa cô ta đi tập võ, thua thì lại đánh tiếp, dường như không biết mệt mỏi; cô ta bị bắt nạt về nhà khóc lóc, Từ Vệ An sẽ hỏi tại sao không đánh trả, chỉ biết khóc nhè không xứng làm con gái ông ta.
Vô số lần nhẫn nhịn, vô số lần bị chỉ trích, vô số lần thất vọng, vô số lần tự ti.
Cô ta mỉm cười mong chờ lời khen, ông ta lại luôn nói không tốt, rồi điện thoại reo, di động kêu, ông ta lại không có thời gian.
Sau đó, cô ta sớm thích một người con trai, Từ Vệ An phát hiện ra, ông ta giả vờ như không có chuyện gì. Rồi có một ngày, người con trai đó tìm đến cô, một người mạnh mẽ như vậy lại cúi đầu xin lỗi, cầu xin cô ta tránh xa mình, cầu xin cô ta đừng có tình cảm với mình.
Từ Tiệp ngỡ ngàng, hỏi cậu ta làm sao biết.
Khi biết được sự thật, Từ Tiệp cũng không giật mình, cô ta chỉ cười nhạt: “Cậu mẹ nó đúng là ảo tưởng sức mạnh ghê ha, tôi thích cậu? Cậu cũng không nhìn xem mình là cái cọng hành gì?”
Thực ra lúc đó trong lòng cô ta đang rỉ máu, nhưng sau đó, dường như tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Từ Vệ An muốn gì, cô ta sẽ phá hủy cái đó.
Mà ông ta, chỉ muốn một đứa con gái hoàn hảo, vậy thì cứ để cho đứa con gái này có vết thương đi.
Từ Vệ An tức đến nghẹn lời, Từ Tiệp lạnh lùng mở cửa bước ra ngoài.
*****
Hiệu trưởng Cao sau buổi lễ chào cờ đã vội vã chạy về văn phòng, may mà kim chủ vẫn còn ở đó, ngồi thất vọng trên ghế sofa.
Hiệu trưởng Cao cười lớn: “Con bé Lưu Diễm đó bình thường ngoan ngoãn, sao lại bốc đồng như vậy,” ông ta thấy Từ Vệ An ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: “Nhà trường đã ra quyết định kỷ luật, Lưu Diễm bị đình chỉ học tập.”
Từ Vệ An hơi gật đầu: “Tôi vừa mới biết, cũng là nghe con gái tôi nói qua. Nhân tiện họp xong tôi ghé qua đây, con gái tôi tính tình nghĩa hiệp, tôi nhờ hiệu trưởng Cao quan tâm một chút, không ngờ hiệu suất cao như vậy. Nhưng đây cũng là lẽ công bằng, oan có đầu nợ có chủ, trẻ con bây giờ không dạy dỗ không được.”
Ông ta khen ngợi: “Hiệu trưởng Cao làm việc tôi rất yên tâm, khó trách trường học kinh doanh tốt như vậy.”
Hiệu trưởng Cao giả vờ khiêm tốn: “Mọi người cùng cố gắng. Nhưng mà….,” ông ta cười giả tạo, “Mảnh đất xây thêm trường có lẽ sắp được phê duyệt rồi?”
“Hội đồng quản trị đã thông qua, tôi đến đây khảo sát.”
Hiệu trưởng Cao khom lưng: “Khảo sát kỹ càng nhé.”
*****
Quyết định kỷ luật được đưa ra nhanh chóng, Lưu Diễm trở lại chỗ ngồi, vẫn chưa thu dọn đồ đạc.
Ngô Khương lo lắng nói: “Rốt cuộc chuyện gì vậy? Sao lại bị thương nặng phải nhập viện? Có phải Trương Viện làm không? Sao có thể? Mình đi cùng cậu tìm thầy cô nhé? Mình có mặt ở đó, mình cũng là nạn nhân, chắc chắn sẽ có người khác nhìn thấy!”
Lưu Diễm cười nhạt: “Chuyện này không liên quan đến cậu, có người cố tình gây sự với mình.”
Ngô Khương đau khổ hiện rõ trên mặt, Lưu Diễm chỉ có thể nói: “Cậu đừng tự trách.”
Răng Hô lúc này bước vào, thấy Lưu Diễm vẫn còn ở đó, bảo cô đến phòng giáo vụ ký vào đơn đình chỉ học.
Ông ta mở sách giáo khoa ra, trên mặt không còn nụ cười giả tạo như mọi ngày.
Tôn Kỳ đứng dậy, hỏi: “Thầy, Lưu Diễm bị đình chỉ học bao lâu thì có thể quay lại?”
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Răng Hô im lặng một lúc, nói: “Chờ thông báo của phòng giáo vụ, cụ thể tôi cũng không rõ.”
Tôn Kỳ có vẻ tức giận, cô còn định nói gì đó, nhưng Lưu Diễm gọi tên cô ấy, bình tĩnh nói: “Đừng kích động.”
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng thu dọn cặp sách, như thường lệ, vẫn không mang theo sách về nhà.
Lúc ra về, vừa lúc Từ Tiệp quay lại. Ở khoảng sân trống giữa tòa nhà hành chính và khu học tập, Lưu Diễm thoáng do dự có nên bất chấp tất cả mà đánh cho cô ta một trận rồi về không, nhưng rồi cô lùi lại vài bước, cuối cùng, cô nghĩ lại vẫn thôi, không thể tự chuốc rắc rối vào thân.
Rốt cuộc, chó cắn người không phải là chuyện lớn, người cắn chó mới là phiền toái.
*****
Chu Sâm tìm thấy cô vào buổi tối, cô dường như đã điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, đang đứng giữa sân khấu hát một ca khúc nhẹ nhàng nữ tính, rất phù hợp với giọng hát và tâm trạng của cô. Tay guitar nam tóc dài lướt trên dây đàn, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với Lưu Diễm.
Đôi mắt Lưu Diễm cười rạng rỡ như trăng non.
Chu Sâm gọi một ly rượu, ngồi ở quầy bar gần đó, nhấp một ngụm nhìn về phía cô.
Một bài hát kết thúc, tiếng cười nhẹ của Lưu Diễm vang lên từ micro. Khán giả bên dưới vỗ tay thưa thớt, có người hô: “Hát thêm bài nữa đi.”
Lưu Diễm nhận cây đàn guitar từ tay guitar nam, vừa vuốt tóc vừa tương tác với khán giả: “Vậy mọi người muốn nghe gì?”
“Vương Phi!”
Lưu Diễm lại nở nụ cười thương hiệu của mình, vui vẻ nói: “Được rồi.”
Nhạc dạo bắt đầu, Lưu Diễm cầm chặt tai nghe, liếm môi, ngón tay lướt trên dây đàn.
Lưu Diễm hát có chút khàn khàn, bài hát bình thường bỗng trở nên sâu lắng. Lúc này quán bar khá vắng khách, giọng hát của cô có chút khàn, nhưng lại tạo nên sức hút lớn ở những nốt cao và đoạn gào thét, vừa mạnh mẽ vừa nội lực, không khí bỗng chốc bùng cháy.
Quán bar lúc này ánh sáng mờ ảo, chỉ có cô trên sân khấu, như thể tỏa sáng tự nhiên.
Điện thoại Chu Sâm reo, cậu nghe máy rồi “Ừ” một tiếng.
Liếc nhìn sân khấu thêm lần nữa, cậu uống cạn ly rượu rồi bước ra khỏi quán bar.
*****
Hội soẻ được trang trí cổ điển và tinh xảo, bên trong có nhiều lối đi dẫn đến các phòng riêng. Nơi đây áp dụng chế độ hội viên nghiêm ngặt, mỗi lần tiêu phí không kém gì một năm lương của người bình thường.
Lúc này, không khí có chút hỗn loạn không còn yên bình nữa.
Chu Sâm bước vào hội sở, ánh mắt lãnh đạm không hề che đậy, thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước vội lại đây, cậu khiêm tốn có lệ gọi: “Anh Chính.”
Chính Ca nói: “Cậu trở lại rồi đấy à!”
Chu Sâm nhìn anh ta, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Bên trong vẫn ồn ào nhốn nháo như cũ, Chính Ca đưa cho Chu Sâm một điếu thuốc: “tên Xích Vàng đến đây gây sự, cố tình chọn lúc bà chủ đi vắng, bọn chúng mang theo không ít “đồ chơi” đến, tôi không xử lý được.”
Chu Sâm không nhận thuốc, dựa vào quầy bar nói: “Tôi chỉ là một kẻ tiểu tốt, không quản được mấy chuyện này.”
Chính Ca mờ ám cười cười: “Ai mà không biết cậu là do anh Ba nuôi lớn, lại được bà chủ coi trọng. Chuyện này khó giải quyết, tôi mà xử lý mạnh tay thì mất bát cơm, cậu thì không sao.”
Chu Sâm cười lạnh trong lòng.
Tiếng ồn bên trong càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng có khách quý từ phòng riêng bước ra nhìn. Họ đều là những người làm ăn phi pháp, coi trọng sự kín đáo của hội sở, giờ ồn ào thế này, sau này muốn mời họ đến lại phải tốn công sức lắm.
Chu Sâm phớt lờ thiện ý của Chính Ca, nhưng lại lấy một điếu thuốc từ túi áo mình, ngậm vào miệng. Chờ đến khi Chính Ca sốt ruột, cậu mới thản nhiên vẫy tay với cô phục vụ mặc sườn xám lụa đỏ thời dân quốc. Cô gái trẻ mặt đỏ bừng bước đến trước mặt cậu, cũng trạc tuổi cậu.
Đôi mắt đào hoa của Chu Sâm nhìn cô ta cười tủm tỉm, thấy tấm thẻ trước ngực cô ta, thử gọi: “Trân Châu?” Mặt cô gái càng đỏ hơn, lại nghe cậu hỏi: “Tiểu Trân Châu, tối nay có mấy phòng bao có khách?”
Cô gái nhỏ nhẹ trả lời: “Ba phòng.”
Chu Sâm “Ồ” lên một tiếng, cười cười dặn dò: “Tối nay không mở cửa kinh doanh, cô đặt thông báo ở ngoài cửa hội sở nhé.”
“Vâng.”
Cô gái thấy không có gì dặn dò nữa, định quay đi thì Chu Sâm nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Cách âm phòng riêng tuy tốt, nhưng cũng làm phiền khách khác. Theo quy định, cô mang cho mỗi phòng vài chai Mao Đài, rồi gọi mấy chị xinh đẹp đến tiếp rượu, cùng lắm nửa tiếng, bảo các chị ấy đưa khách đi.”
Cô gái ngẩn người, ấp úng “Vâng” một tiếng, mặt đỏ như gấc, ngây thơ hỏi: “Đưa khách đi đâu ạ?”
“Đi đâu cũng được, miễn là đừng đắc tội khách, chi phí tối nay sẽ được thanh toán hết.”
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Cô gái nhanh chóng rời đi, Chính Ca do dự hỏi: “Đóng cửa cả đêm sẽ lỗ vốn rất nhiều, bà chủ không có ở đây, có ổn không?”
Chu Sâm vừa đi vừa nói: “Đóng cửa một đêm coi như mua một bài học, chờ bà chủ về, bảo bà ấy điều tra xem ai đã cho bọn họ vào.”
Chính Ca ấp úng vài tiếng, giữ cậu lại: “Cũng chỉ là sơ suất.”
Ánh mắt Chu Sâm chợt lạnh, cậu lãnh đạm nói: “cậu Ba tôi đã dạy tôi, không có gì là sơ suất cả, mọi chuyện đều có tính toán, ít nhất là ở nơi này.”
Mặt Chính Ca cứng đờ, giả vờ van xin: “Tôi cũng không biết mọi chuyện lại thành ra thế này, tên Xích Vàng chỉ nói chưa từng đến nơi sang trọng như vậy, muốn mở mang tầm mắt, không ngờ lại cố tình gây rối, tôi hối hận lắm rồi.”
Chu Sâm dừng lại, dập điếu thuốc, nhả ra một vòng khói: “Anh ở đây lăn lộn nhiều năm, không đến mức phải vội vàng kéo tôi xuống nước chứ. Chuyện này anh tự giải quyết đi, đừng làm bẩn tay tôi.” Cậu cười một cái, cung kính hỏi: “Anh nói xem?”
Mặt Chính Ca tái mét, rốt cuộc nhược điểm đã nằm trong tay người khác.
Cửa phòng riêng mở toang, tiếng ồn ào vọng ra. Hai cô gái bên cạnh tên Xích Vàng không thể ngăn cản hắn, nhân viên của hội sở liên tục xin lỗi, đám đàn em của hắn ngồi chật kín cả phòng.
Hắn lớn tiếng la hét: “Các người là cái thá gì? Hội sở cao cấp nhất Tân Kinh? Cao cấp cái con mẹ các người, nhìn xem trên bàn này là cái gì? Là đồ ăn cho người sao? Còn có cả ruồi?! Tôi nói cho các người biết, hôm nay tôi phải đòi…”
Hắn cười dâm đãng, hỏi đàn em: “Đòi cái gì?”
Đàn em cười hì hì: “Tiền bồi thường tinh thần.”
Hắn vỗ cái ngực trần: “Phải, đòi tiền bồi thường tinh thần.”
Chính Ca dẫn Chu Sâm vào, cậu định đóng cửa phòng, nhưng tên Xích Vàng gầm lên không cho phép.
Chu Sâm ngồi vào một góc yên tĩnh, Chính Ca bất lực nói: “Được rồi, cậu muốn bao nhiêu tiền bồi thường tinh thần?”
“Không nhiều lắm,” hắn giơ một bàn tay lên, “50 vạn tệ.”
“Sao không đi cướp luôn đi?”
“Tôi cũng muốn cướp lắm chứ, nhưng hôm nay phải chơi sang chảnh một tí! Phải không lão Chính?”
Hai cô gái phục vụ mang ra hai chai Mao Đài, khui nắp, rót rượu ra ly, cười duyên rồi đi rót đầy vào các ly khác.
Chính Ca bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Được rồi được rồi, tôi đưa tiền đây, các cậu đi ngay nhé?”
“Ấy, đã nói với anh rồi, tụi này là nhất ngôn cửu đỉnh, đã hứa thì không nuốt lời đâu!”
Chính Ca liếc nhìn Chu Sâm rồi đi ra ngoài.
Tên Xích Vàng hất cằm về phía Chu Sâm hỏi, “Mấy năm đây?”
“Chai này 73 năm đấy, trên thị trường hiếm lắm.”
Hắn gật gù, “Cũng được, có chút thành ý.”
Hắn nốc một ngụm, vị cay xè 53 độ xộc thẳng vào lục phủ ngũ tạng, nhưng quan trọng hơn cả là cảm giác lâng lâng, tê dại và hưng phấn trào dâng.
Hắn cười lớn, “Rượu ngon!”
Rồi hào phóng vung tay, “Mọi người cứ uống thoải mái đi!”
Chu Sâm cũng nâng ly, nhưng hắn chỉ tay vào cậu, “Mẹ kiếp, mày có phần à?”
Chu Sâm chỉ cười khẩy rồi đặt ly xuống.
Tên Xích Vàng bắt đầu hoa mắt, hắn nhìn cái bàn trước mặt tưởng là một người phụ nữ, lảo đảo nhào tới, đầu đập mạnh vào cạnh bàn. Hắn cười ngây ngô, lại tiếp tục húc đầu vào bàn. Cuối cùng, đầu óc hắn hơi tỉnh táo lại, nhìn về phía Chu Sâm ở trước mặt lại biến thành một người phụ nữ. Ý thức được chuyện gì đang xảy ra, hắn chửi thầm một câu, “Đồ chó!”
Nói rồi hắn vớ lấy cái khay gần đó ném về phía Chu Sâm, nhưng lại đâm vào chính ngực mình.
Đó là một con dao sắc lẻm, nhọn hoắt.
Chính bọn chúng đã lén mang vào.