Khi Chu Sâm và Lưu Diễm vào nhà, Lưu Nhất đang vật lộn với bát canh đầu cá.
Chu Sâm đặt đồ xuống rồi ngồi đối diện cậu bé, tay chống lên bàn thong thả quan sát.
Lưu Nhất giật mình, “Anh Chu Sâm, sao anh lại đến đây?”
Chu Sâm nhận lấy bát canh đầu cá của cậu, dùng thìa húp một ngụm, vị vẫn còn rất tươi ngon, “Canh ngon sao không uống?”
Lưu Nhất cười hắc hắc, giải thích: “Em ngày nào cũng phải uống mấy thứ này,” Rồi lại nhẹ giọng phàn nàn, “Chị bắt em uống.”
“Chị em muốn tốt cho em thôi.”
Lưu Diễm từ trong bếp bưng ra một cái bát đưa cho Chu Sâm. Chu Sâm nhìn Lưu Nhất: “Lại đây chia cho anh một nửa.”
Lưu Nhất lon ton múc cho cậu một nửa, toàn bộ đầu cá đều vào bát của cậu.
Lưu Diễm mặt lạnh nhạt đứng một bên, cần mẫn cầm bát của Lưu Nhất vào bếp, thấy trong nồi còn non nửa nồi canh, cô không chút bủn xỉn múc cho cậu bé một bát đầy.
Lưu Nhất mím môi, khó khăn nhận lấy cái bát.
Chu Sâm một hơi uống cạn canh cá, Lưu Nhất hỏi: “Anh Chu Sâm, hôm nay chị không uống rượu, sao anh lại đến đây?”
Chu Sâm nói: “Anh muốn nói chuyện riêng với chị em.”
“Là hai người muốn nói chuyện bí mật?”
Chu Sâm gật đầu.
Lưu Nhất nghiêm mặt: “Tại sao?” Sau đó cậu bé lại nói: “Em cũng muốn nghe.”
Chu Sâm bật cười, thản nhiên nói: “Muốn nghe thì tự đi tìm bạn gái đi, giờ chị em là của anh rồi.”
“Chị vẫn luôn là của em.”
Chu Sâm bình thản nói: “Em hỏi chị em đi.”
Lưu Nhất quay lại nhìn chị gái, vẻ mặt tủi thân gọi: “Chị?”
Lưu Diễm đẩy Chu Sâm một cái, “Đừng có dọa em ấy.”
“Vậy phải làm sao để thằng bé hiểu?”
Lưu Diễm nghiêm túc nói: “Cậu cứ nói là cậu thích tôi.”
“…”
Lưu Diễm trừng mắt nhìn cậu: “Sao nào, cậu không thích tôi à?”
Buổi tối, Lưu Diễm để Chu Sâm và Lưu Nhất ngủ ở phòng mình, giường hơi rộng một chút, hai người ngủ vừa đủ.
Chu Sâm vừa xuống giường, Lưu Nhất đáng thương hỏi: “Anh muốn nói chuyện riêng với chị sao?”
Chu Sâm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”
Lưu Nhất kéo chăn qua đầu, lại bị Chu Sâm kéo xuống, “Sao khổ sở vậy?”
Đôi mắt cậu bé ngấn nước, không nói gì.
Chu Sâm đại khái biết cậu bé đang nghĩ gì, một người phụ thuộc vào người khác trong thời gian dài, điều sợ hãi nhất là mất đi người đó.
“Yên tâm đi, sau này em không chỉ có chị gái, còn có anh nữa.”
“Thật không?”
Chu Sâm gật đầu: “Thật.”
“Vậy chúng ta móc nghéo đi.”
Chu Sâm móc nghéo với cậu bé, một bàn tay to, một bàn tay nhỏ, hai người cùng đọc: “Móc nghéo thắt cổ, trăm năm không đổi.”
Chu Sâm đẩy cửa phòng vào, Lưu Diễm đang lục lọi túi xách, mỉm cười nói: “A, còn móc nghéo thắt cổ nữa.”
Chu Sâm không trả lời, ngồi xuống mép giường vẫy tay với cô. Lưu Diễm buông đồ đạc, phấn khích nhảy lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh cậu.
“Cậu nói đi, tôi nghe, muốn nói gì?”
“Tôi nói cậu sẽ nghe?”
Lưu Diễm gật đầu: “Cố gắng.”
Câu trả lời này làm Chu Sâm hài lòng, cậu cúi đầu nắm tay cô, nghiêm túc nói: “Sau này cậu đừng có thể hiện nữa.”
Lưu Diễm ngẩn người, nghi hoặc hỏi lại: “Sao cơ?”
Thật ra, về bản thân cô, về Ngô Khương, về Cao Xuyên, và rất nhiều chuyện vụn vặt trong cuộc sống, ít nhiều đều mang đến phiền toái cho cô.
Lưu Diễm giải thích: “Cao Xuyên là vì tôi biết bơi nên mới nhảy xuống cứu, cậu không biết đường hỏi tôi, không lẽ tôi trả lời không biết? Còn Ngô Khương, hồi mới vào trường cậu ấy bị bắt nạt vì đơn độc một mình, đi cùng cậu ấy cũng chẳng có hại gì, đông người sức lớn mà… Chỉ là tính cậu ấy hơi hiền một chút.”
Chu Sâm “Ừ” một tiếng, xoa bàn tay mềm mại ấm áp của cô, từ tốn nói: “Kết giao với người khác, nhiều khi không biết họ đeo mặt nạ gì, giúp người là tốt, nhưng không cần phải thể hiện.”
“Cậu nói cậu á? Đeo mặt nạ?” Nói rồi Lưu Diễm sờ soạng lên mặt cậu.
Chu Sâm kéo tay cô xuống, thấy cô cười nói vui vẻ không chút để ý, bỗng nhiên cảm thấy có chút thất bại, bất lực hỏi: “Cậu có nghe tôi nói không?”
Lưu Diễm gật đầu: “Có chứ, tất nhiên là có nghe.”
“Phải làm việc trong khả năng của mình,” cậu im lặng một lúc rồi nói, “Bởi vì tương lai và bất trắc, chúng ta không bao giờ biết điều gì sẽ đến trước.”
Lưu Diễm cười nói đã biết: “Tôi sẽ cẩn thận.”
Cô nói thêm: “Tôi sẽ không tự tìm rắc rối, nhưng nếu rắc rối tìm đến, tôi cũng sẽ không nương tay.”
Tương lai và bất trắc, nhiều khi đến cùng một lúc.
******
Sáng hôm sau, Lưu Diễm vừa vô lớp ngồi xuống đã bị Răng Hô gọi ra ngoài.
Răng Hô không nói gì trên đường đi, chỉ dẫn cô đến tòa nhà hành chính. Khoảng cách giữa khu học tập và tòa nhà hành chính khoảng vài chục mét, chỉ có ba tầng, tường sân màu đỏ, ở giữa có một cây cầu phong cảnh, sân trồng đủ loại hoa cỏ, xanh mướt nhất là mấy cây thông cổ thụ.
Răng Hô gõ cửa phòng chủ nhiệm giáo dục, bên trong truyền ra tiếng “Vào đi”. Lưu Diễm theo Răng Hô bước vào.
Răng Hô cười nói: “Người cần gặp đã đến.”
Chủ nhiệm giáo dục vẫn luôn nghiêm nghị, Lưu Diễm nắm chặt tay, đạm mạc chào: “Chào thầy.”
“Chào cái rắm!”
Chủ nhiệm đứng dậy trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt giận dữ, giọng nói thô lỗ: “Chiều qua tan học ở bãi đậu xe, em có mặt ở đó không?”
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Chưa kịp để Lưu Diễm thở, chủ nhiệm đã tuôn ra một tràng: “Khoảng 5 giờ 20 chiều qua, em đánh nhau với bạn cùng lớp Trương Viện, khiến đầu gối của em ấy bị rách sụn chêm, chân bị trẹo. Sau đó vẫn chưa hả giận, em còn cố tình chặn đường em ấy trên đường về nhà. Trương Viện chống cự quyết liệt, em đã nổi cơn thịnh nộ, dùng dao rọc giấy đâm vào eo em ấy…..”
“Em không có!”
“Cái gì không có? Không đánh người hay không đâm người? Còn dám cãi.” Chủ nhiệm gằn giọng, “Bây giờ Trương Viện vẫn đang nằm viện, bố mẹ em ấy nói nhất định phải xử lý nghiêm chuyện này. Nếu em không phục thì có thể đối chất với Trương Viện. Nhưng tôi phải nhắc nhở em, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, nhà trường muốn giải quyết nội bộ. Em chỉ cần bồi thường tiền thuốc men và tổn thất tinh thần, còn về phía nhà trường, chúng tôi sẽ cho em một hình thức kỷ luật nặng hơn và tạm thời đình chỉ học tập.”
Lưu Diễm sau khi lấy lại bình tĩnh ngược lại cảm thấy thong dong hơn nhiều, vẻ mặt cô vô cảm, nói: “Chiều qua em có xảy ra xô xát với Trương Viện vì một lý do chính đáng, nhưng em và Trương Viện không có mâu thuẫn trực tiếp, không có lý do gì lại ra tay với bạn ấy trên đường về nhà. Logic này không hợp lý.”
“Nghe bạn của Trương Viện nói, trước đó em đã từng đe dọa em ấy ở sân bóng rổ, còn tống tiền Trương Viện 200 tệ.”
Lưu Diễm nghe thấy tiếng tim mình đập, như thể vang lên bên tai.
“Không có chuyện tống tiền, vì Trương Viện làm em bị thương, y tá Trương ở phòng y tế có ghi lại việc em bị thương, điều này không quan trọng. Quan trọng nhất là em không đâm bạn ấy. Giả sử cú đá của em có mạnh cũng không đến mức khiến bạn ấy bị rách sụn chân. Lúc đó em thấy bạn ấy bỏ đi, hai chân vẫn bình thường. Nếu thật sự có nhân chứng, không thể nào họ không nhìn thấy.”
“Em còn định chối nữa à?!”
Răng Hô cười xòa, cố gắng làm dịu không khí: “Có chuyện gì thì cứ nói tử tế, Lưu Diễm, em cũng vậy, gây ra chuyện lớn như vậy! Đây là trường học, không phải là nơi để em gây rối.”
Lưu Diễm quay sang Răng Hô, nói: “Thầy ơi, không phải lỗi của em! Thầy ở trường mỗi ngày, chẳng lẽ không biết tính cách học sinh trong lớp ra sao? Nếu em là người gây rối, vậy Từ Tiệp thì sao? Trương Viện thì sao? Còn những đứa chơi với họ, họ có vô tội không?”
“Chuyện này em chỉ nói những gì liên quan đến em. Vết thương của Trương Viện không liên quan gì đến em. Nếu không tin, thầy có thể báo cảnh sát, họ có quyền xem camera giám sát. Khoảng thời gian sau 6 giờ rưỡi, em ở siêu thị, sau đó tham gia trò chơi của điện máy Ninh Đồ, mọi người có thể làm chứng. Không chỉ họ, bạn em cũng có thể làm chứng.”
Chủ nhiệm cười khẩy: “Còn lì lợm? Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này. 6 giờ rưỡi, lúc đó Trương Viện đã được đưa đi rồi, còn 6 giờ rưỡi gì nữa? Tôi đứng trên lập trường nhà trường, vẫn cảnh cáo em đừng báo cảnh sát. Bọn hỗn láo các em, nhà trường còn muốn giữ thể diện!”
Chủ nhiệm lại nói thêm câu mà ông ta thường dạy dỗ người khác: “Làm người làm việc phải có đạo đức!”
Lưu Diễm nói gì cũng vô ích, chủ nhiệm chỉ bảo cô chờ kết quả. Lưu Diễm bước ra khỏi phòng, nghe thấy giọng Răng Hô vọng ra: “Chuyện này còn liên quan đến việc xây dựng hình ảnh của trường, sao lại có chuyện lớn như vậy chứ.”
Chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng: “Không lớn chuyện gì đâu, thầy về nói với đứa kia… à Trương Viện, dù sao cũng không được báo cảnh sát, bên Lưu Diễm cũng không được báo cảnh sát.”
Ông ta lại hừ một tiếng: “Đúng là lũ quỷ sứ gì đâu.”
*****
Từ lúc bước vào cửa đến khi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng của Từ Tiệp như hình với bóng, Lưu Diễm thản nhiên nhìn lại, không ai chịu nhường ai.
Đột nhiên, Từ Tiệp giơ ngón tay cái lên, rồi hạ xuống.
Lưu Diễm khẽ nhếch mép, thờ ơ.
Tôn Kỳ vỗ nhẹ vào lưng cô: “Sao thế, đi lâu vậy?”
Lưu Diễm lắc đầu: “Không có gì.”
Họ không thể giúp được gì, tốt hơn hết là đừng biết.
Nhưng họ vẫn biết, buổi lễ chào cờ sáng nay diễn ra ngắn gọn và đột ngột.
Sau một bài phát biểu dài dòng và không mấy động viên, hiệu trưởng Cao đứng bên micro nói: “Các em học sinh đừng sốt ruột, còn vài việc cần thông báo. Mời thầy Triệu chủ nhiệm.”
Chủ nhiệm giáo dục cầm một tờ giấy trên tay, kéo micro: “Alo alo” vài tiếng, rồi đột nhiên im bặt, một lúc sau mới có tiếng trở lại.
Chủ nhiệm hắng giọng: “Trường chúng ta luôn là một trong những trường tốt nhất ở Tân Kinh. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng trong trường chúng ta lại xảy ra bạo lực học đường. Bây giờ tôi xin thông báo tên một vài học sinh, mong mọi người lấy đó làm bài học.”
“Từ Quắc lớp 10A1, trèo tường ra khỏi trường trong giờ học, một ngày chưa về, bị ghi quá trình nhỏ; Trương Tinh Tinh lớp 12A5, phá hoại tài sản công cộng của trường, bị ghi quá trình nhỏ; và Lưu Diễm lớp 12A7, đánh bạn học bị thương nặng phải nhập viện….”
Bên dưới đột nhiên ồn ào, chủ nhiệm hét vào micro: “Yên lặng!” Yên lặng!”
Tiếng ồn ào.
Tiếng xì xào.
Tiếng bàn tán.
Không khí mãi không thể bình tĩnh lại.
Chu Sâm nhìn về phía Lưu Diễm trong đám đông, cô cũng nhìn về phía cậu, chỉ cười nhẹ một cách bất lực.
“Yên lặng! Yên lặng! Ai còn nói chuyện, lớp trưởng ghi tên lại!”
Lập tức yên tĩnh trở lại, chủ nhiệm giáo dục tiếp tục: “Lưu Diễm lớp 12A7, đánh bạn học bị thương nặng phải nhập viện, bị đình chỉ học tập!”
Điều khiến mọi người xôn xao không phải là việc đánh nhau hay thương tích nặng nề, mà là vì những chuyện như vậy đã quá quen thuộc, lại xảy ra với một người không ai ngờ tới.