Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 63: Làm Sáng Tỏ



Thi Tử Bình rất tức giận đi vào cục cảnh sát và giao gói gia vị mà Triệu Quốc Vi vừa đưa cùng bản hợp đồng đơn giản do bọn họ viết cho cảnh sát.

Vỏ cây anh túc tuy không gây hại như thuốc phiện và ma túy nhưng vấn đề là nó cũng sẽ gây nghiện. Khi nghe tin vỏ cây anh túc được trộn vào thức ăn và bán với số lượng lớn, cơ quan cảnh sát rất coi trọng việc này, hai sĩ quan cảnh sát ngay lập tức được bố trí đến “Xương Cốt Vương” để tiến hành điều tra.

Buổi chiều trong cửa tiệm tương đối ít khách hàng, Tô Dư đang ngồi ở cửa nghỉ ngơi, nhìn thấy một viên cảnh sát mặc đồng phục hung hãn đi vào, cô lập tức giật mình.

“Đồng chí cảnh sát, xin hỏi các người đây là…?”

“Đưa chúng tôi đến gặp bà chủ của cô.”

Tô Dư không dám nói gì, trực tiếp dẫn bọn họ đi phía sau phòng bếp.

“Đồng chí cảnh sát, đồng chí muốn gặp tôi để làm gì?” Khi Trịnh Bình nhìn thấy cảnh sát, trên mặt bà không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Căn cứ theo tố cáo của người dân, chúng tôi nghi ngờ trong cửa tiệm của các người đã bỏ vỏ cây anh túc vào nồi nước súp hầm, chúng tôi hy vọng các người có thể hợp tác điều tra với chúng tôi.” Hai cảnh sát mặc đồng phục nghiêm túc nói.

“Vỏ cây anh túc?!” Trịnh Bình phi thường khiếp sợ: “Nhưng trong món súp của chúng tôi không có vỏ cây anh túc.”

“Có bỏ hay không, sau khi điều tra chúng tôi sẽ biết.” Hai viên cảnh sát đến lần này đều là những cảnh sát kỳ cựu, có kinh nghiệm hơn về ma túy, tuy vỏ cây anh túc không được coi là ma túy nhưng chúng cũng có hại cho cơ thể con người. Cho vào trong thực phẩm có thể khiến con người trở nên phụ thuộc và có xu hướng dùng ma túy, điều này dễ gây tác động tiêu cực đến xã hội. Sau năm 1940, xảy ra nhiều vụ bỏ vỏ cây anh túc vào các món lẩu, món kho để thu hút khách hàng. Hiện nay đang là thời kỳ đặc biệt đánh nghiêm nên cảnh sát vẫn tương đối nghiêm ngặt đối với lĩnh vực này.

“Được rồi, đồng chí cảnh sát, tôi dám thề với lương tâm của mình, chúng tôi chưa bao giờ bỏ bất cứ thứ gì không phù hợp vào nồi súp hầm trong cửa tiệm của chúng tôi, các đồng chí có thể kiểm tra xem.”

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của bà không có vẻ gì là giả vờ, viên cảnh sát khẽ gật đầu trong lòng.

Vệ sinh nhà bếp của “Xương Cốt Vương” rất tốt, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà cũng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Không giống như một số nhà hàng nhỏ bên ngoài, đâu đâu cũng có vết dầu mỡ và côn trùng, cảnh sát có ấn tượng đầu tiên sau khi bước vào nhà bếp rất tốt. Sau đó, họ đi thẳng đến nồi súp ma lạt thang, cầm một chiếc thìa lên và lấy các gói gia vị bên trong ra, sau khi rửa sạch bằng nước, họ mở ra và kiểm tra cẩn thận. Bên trong thực sự có tìm thấy những quả nhỏ màu nâu nhưng không phải là vỏ cây anh túc, mà là một loại thảo quả trông hơi giống vỏ cây anh túc.

Vì có hình dáng giống nhau nên việc thảo quả và vỏ cây anh túc bị nhầm lẫn như thế này không phải là hiếm, nhưng vẫn dễ dàng phân biệt được hai loại này khi đặt chung với nhau. Thảo quả có hương vị thơm cay đặc biệt và nồng đậm, nó là một loại gia vị cũng không phải là hàng cấm.

Tuy nhiên, người cung cấp thông tin cũng cho biết, người đưa túi gia vị trước đó cho anh là nhân viên của cửa tiệm này, sau đó cô ta đã bỏ chạy trước cửa đồn cảnh sát, không loại trừ khả năng sau khi người đó đến báo tin, có thể bọn họ đã tráo đổi vỏ cây anh túc trong gói gia vị rồi. Lúc này, chưa có cơ quan quản lý thực phẩm, dược phẩm và que thử nhanh để phát hiện vỏ cây anh túc nên cảnh sát chỉ có thể tạm thời đóng gói một phần số nồi súp chuẩn bị đưa về kiểm tra.

Những nồi súp này đã hầm từ buổi sáng, ngay khi mở nắp nồi đã có thể ngửi thấy mùi thơm thấm vào ruột gan, rõ ràng là không có khả năng đổ hết nước súp vào cùng nhau, chỉ cần bỏ vỏ cây anh túc vào súp thì chắc chắn sẽ phát hiện được dư lượng ma túy.

“Đồng chí cảnh sát, kẻ vô lương tâm nào đã vu oan cho chúng tôi? Chúng tôi làm ăn đàng hoàng và không bao giờ làm những việc gian dối như vậy!” Bà Vương tức giận đến mức không nhịn được, bà đã nhìn thấy cuộc sống của Trịnh Bình khó khăn như thế nào và việc mở cửa tiệm cũng vất vả như thế nào, vậy mà bây giờ có người đang vu khống họ bỏ những thứ như vỏ cây anh túc vào nồi súp, đây không phải là muốn ép c.h.ế.t Trịnh Bình sao?

“Bà cụ, ngài yên tâm, cảnh sát chúng tôi sẽ không buộc tội oan người tốt, cũng sẽ không thả người xấu. Mọi chuyện phải dựa trên bằng chứng, nếu kiểm tra không có vấn đề gì, chúng tôi cũng sẽ quy trách nhiệm cho người tố giác.”

Sau khi nghe những gì họ nói, bà Vương cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng bà vẫn quyết định nói chuyện này với con trai mình khi buổi tối quay lại xem có thể giúp được gì không.

May mà cảnh sát rất kỹ lưỡng về bằng chứng, sau khi kiểm tra sơ bộ, họ không phát hiện vấn đề gì nên không đóng cửa hoạt động kinh doanh, cuối cùng đã đem ảnh hưởng của việc này giảm tới mức thấp nhất.

Nhưng quả thật lúc đó trong cửa tiệm có không ít người, nhìn thấy cảnh sát hung hãn xông vào bếp, trong lòng họ thoáng cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.

Sau khi trở về, tin đồn nhanh chóng lan truyền từ các khu vực lân cận. Suy cho cùng, việc kinh doanh của “Xương Cốt  Vương ” hiện đang náo nhiệt như vậy, nếu có vấn đề gì thì khách hàng cũ và khách hàng quen như họ sẽ là nạn nhân trực tiếp nhất!

Dù chưa có kết quả nhưng quán “Xương Cốt Vương ” bỗng trở nên vắng tanh.

Khi Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên đi học về vào buổi tối, họ nghe được tin này từ Tô Dư, mấy người Thẩm Lâm Xuyên ngay lập tức bùng nổ và gọi điện cho bố mẹ họ ngay lập tức.

Đùa chứ, tay nghề nấu nướng của dì Trịnh thật là tuyệt vời, những món ăn đơn giản trong tay bà sẽ biến thành món ngon,  tại sao bà lại phải cho những thứ như vỏ cây anh túc vào đồ ăn? Đây tuyệt đối là một sự vu khống! Những kẻ tố cáo gian dối phải bị bắt phải trả giá!

Cơ quan cảnh sát không bao giờ ngờ, chỉ một vụ án nhỏ về an toàn thực phẩm lại thu hút nhiều sự chú ý đến vậy. Ngay cả thị trưởng cũng đích thân vào cuộc, điều này càng khiến họ cảm thấy căng thẳng hơn. Nhưng may mà, không ai trong số những lão đại này có ý định lợi dụng uy quyền của mình để làm việc tư, bọn họ chỉ yêu cầu điều tra vụ án này càng nhanh càng tốt.

Cơ quan cảnh sát đã làm việc ngoài giờ và vội vã đưa ra các báo cáo thử nghiệm, không những không tìm thấy dư lượng ma túy trong vỏ cây anh túc trong món súp mang về mà còn phát hiện ra rất nhiều nguyên tố vi lượng bỗ dưỡng rất có lợi cho cơ thể con người.

Hơn nữa, qua phỏng vấn và điều tra, cơ quan cảnh sát phát hiện, “Xương Cốt Vương ” mở cửa được gần một năm, có rất nhiều khách hàng cũ trung thành nhưng không ai trong số họ cảm thấy không khỏe, trái lại, họ ngày càng khỏe mạnh hơn. Phải biết rằng, sau khi ăn thực phẩm có chứa vỏ cây anh túc, ở một mức độ nào đó sẽ có biểu hiện sinh lý, một số người có thể bị nhịp tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, và một số có thể trở nên buồn ngủ, nhưng không có trường hợp ngoại lệ nào là sẽ hơi phụ thuộc vào thức ăn có chứa vỏ cây anh túc.

Tuy nhiên, điều này không xảy ra với những khách hàng cũ của “Xương Cốt Vương”, mặc dù họ thường đến với “Xương Cốt Vương”, điều này chỉ là do nguyên liệu của “Xương Cốt Vương” tươi ngon, khẩu phần vừa đủ và hương vị rất ngon, cảm thấy đi nơi này ăn cơm là tốt nhất.

Trong quá trình điều tra, cảnh sát hỏi Trịnh Bình về việc bán công thức, Trịnh Bình rất là kinh ngạc, bà ấy nói bà chưa bao giờ có ý định bán công thức, lúc ấy Thi Tử Bình đến gặp bà để bàn chuyện hợp tác, bà cũng đã từ chối, chuyện này cũng nhận được khẳng định chắc chắn của toàn thể nhân viên trong cửa tiệm.

Lúc này, liền nảy sinh mâu thuẫn, Trịnh Bình nói không có bán công thức, nhưng Thi Tử Bình đã lấy hợp đồng mua bán công thức ra, hoàn toàn không thể nói không có gì đáng nghi trong việc này.

Rốt cuộc, cái người Triệu Quốc Vi này rất nhanh đã nổi lên mặt nước, dù sao người gọi điện thoại để thỏa thuận giao dịch là cô ta, ký hợp đồng giao dịch đơn giản cũng là cô ta ký, đưa gói gia vị càng là cô ta đưa. Hơn nữa, các nhân viên trong cửa tiệm cũng có thể chứng minh, những ngày đó cô ta xin nghỉ phép với lý do cảm thấy không khỏe chứ không phải ra ngoài làm việc vặt do Trịnh Bình giao phó. Vì vậy, cảnh sát bắt đầu nghi ngờ cô ta là thấy tiền sáng mắt, giả mạo danh nghĩa của Trịnh Bình để tiến hành giao dịch với Thi Tử Bình.  

Có lẽ cô ta có tật giật mình, sau ngày hôm đó, Triệu Quốc Vi thậm chí còn không dám lộ mặt. Đầu tiên cô ta xin nghỉ việc với lý do cảm thấy không khỏe, sau đó cô ta trực tiếp gọi điện cho Trịnh Bình để xin thôi việc, chỉ nói trong nhà có chuyện nên không thể đến làm việc, ngay cả tiền lương trong mấy ngày làm việc cũng không đến nhận.

Điều này có vẻ rất đáng nghi ngờ.

Cảnh sát nhanh chóng tới nhà, đưa Triệu Quốc Vi về cục cảnh sát để hợp tác điều tra.

Triệu Quốc Vi tuy có chút tâm nhãn nhưng vẫn sợ cơ quan chấp pháp, sau khi bị cảnh sát thẩm vấn, tâm lý phòng thủ của cô ta nhanh chóng sụp đổ và cô ta thừa nhận mình đã ăn trộm công thức nước hầm của “Xương Cốt Vương”, mượn danh nghĩa “Xương Cốt Vương”, muốn cùng Thi Tử Bình tiến hành giao dịch. Về phần vỏ cây anh túc trong túi gia vị là do mẹ chồng cô ta mua ngoài chợ đen, dẫn đến một vụ án khác, tất nhiên, tất cả đều là chuyện sau này.

Nếu Triệu Quốc Vi mượn danh nghĩa “Xương Cốt Vương” để giao dịch với Thi Tử Bình bằng công thức nước súp có thêm vỏ cây anh túc, nghĩ muốn kiếm lợi nhuận từ nó thì cô ấy sẽ bị nghi ngờ gian lận thương mại. Mà bởi vì hợp đồng với Trịnh Bình ghi rõ ràng số tiền giao dịch là 20.000 tệ, một số tiền liên quan rất lớn nên bản chất của vụ án này trở nên khác.

Con Kien Cang

Sau khi Thi Tử Bình biết được sự thật, anh ta đã đến gặp Trịnh Bình để xin lỗi.

Kỳ thực, Hứa Cẩm Vi không hề ngạc nhiên khi Thi Tử Bình lựa chọn tố cáo, dù sao, anh ta cũng có tên trong cuốn tiểu thuyết, chuỗi nhà hàng lẩu mang tên anh ta khá nổi tiếng, khi nam chính và nữ chính hẹn hò, chính là thường xuyên đi đến nhà hàng lẩu của anh ta, vì vậy Hứa Cẩm Vi đối với người Thi Tử Bình này là có ấn tượng. Anh ta là một người tử tế và ghét cái ác như cừu, anh ta hoàn toàn khác với doanh nhân độc ác trong cuốn tiểu thuyết đã mua công thức đồ kho từ Triệu Quốc Vi, nếu biết công thức mình mua là do đánh cắp, anh ta nhất định sẽ trả lại công thức và tố cáo kẻ lừa đảo.

Vì vậy, Hứa Cẩm Vi thực sự đã giăng ra hai cái bẫy đối với Triệu Quốc Vi. Một là lấy nhầm thảo quả và vỏ cây anh túc, hai là thông tin liên lạc của Thi Tử Bình.  

Không ngờ Triệu Quốc Vi cả hai bẫy đều chui vào, còn ở trên cổ mình thắt nút, thực sự là xứng đáng. 

Trịnh Bình cũng không ngờ rằng Triệu Quốc Vi lại là một người khẩu thị tâm phi như vậy, may mắn là cô ta đã không thành công, nếu không việc rò rỉ công thức sẽ là chuyện nhỏ, nhưng nếu danh tiếng của “Xương Cốt Vương” bị tổn hại, kia có thể mất nhiều hơn được.

Nhưng mà thật may mắn, vụ việc đã được giải quyết nhanh chóng và tin đồn cũng không lan truyền quá rộng rãi. Để chấm dứt tin đồn, cục cảnh sát còn cố tình công bố kết quả kiểm tra, đồng thời yêu cầu cơ quan thực phẩm cấp giấy chứng nhận sản phẩm của “Xương Cốt Vương ” không những không độc hại mà còn có lợi cho cơ thể.

Trịnh Bình treo giấy chứng nhận ở nơi dễ thấy nhất trong cửa tiệm, mọi tin đồn ngay lập tức bị dập tắt, thay vào đó là trong họa có phúc, công việc kinh doanh thậm chí còn phát đạt hơn trước.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.