Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 62: Bại Lộ



Trưa ngày hôm sau, Triệu Quốc Vi đến nhà hàng phương Tây Red House theo lời hẹn với Thi Tử Bình vào thời gian đã thỏa thuận.

Red House là một nhà hàng phương Tây lâu đời ở thành phố S, nó đã khá nổi tiếng trước giải phóng, những bức tường màu đỏ sẫm và căn hộ ba tầng theo phong cách Pháp được viền bằng những đường nét màu trắng khiến những người đến có cảm giác sang trọng, đẹp đẽ, bình thường đến đây ăn cơm người không giàu cũng là phú quý. Thực khách ra vào đều là nam mặc vest, nữ mặc váy xinh đẹp, Triệu Quốc Vi, một người phụ nữ mặc bộ đồ dệt thô màu xanh đậm, đứng ở cửa, nhìn có vẻ lạc lõng trong nhà hàng này.

Cô ít nhiều cũng có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến 20.000 tệ sắp nhận được, lòng cô lại càng nóng lên.

Lấy được 20.000 tệ, chẳng lẽ cô còn không xứng đáng được ăn ở đây sao?

“Thưa cô, cô có muốn dùng bữa không?” Thấy cô vẫn đứng ở cửa, người phục vụ nhà hàng phương Tây lễ phép hỏi.

Người phục vụ mặc áo sơ mi trắng và quần đen, anh ta trông có vẻ còn có thể diện hơn khách hàng là cô, điều này khiến cô càng thêm câu nệ, cô rất ngượng ngùng nói: “Tôi, tôi đang tìm một người, anh ta tên là Thi Tử Bình.”

“Thì ra là khách của Thi tiên sinh, Thi tiên sinh đã chào hỏi chúng tôi rồi, mời ngài đi cùng tôi.” Người phục vụ nói rồi dẫn Triệu Quốc Vi vào trong.

Ánh đèn trong nhà hàng phương Tây mờ ảo và mang phong cách hiện đại cổ điển hơn từ nước ngoài, những bức tường trắng sạch sẽ điểm xuyết những tác phẩm nghệ thuật, những chiếc bàn vuông phủ vải nhung đỏ sậm, toát ra bầu không khí quý phái và thoải mái.

Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Vi tới một nơi như thế này, không khỏi nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không khác gì bà Lưu vừa mới bước vào đại quan viên.

“Thi tiên sinh, vị khách mà ngài chờ đã đến rồi.” Người phục vụ nhẹ nhàng nói với Thi Tử Bình.

Thi Tử Bình vẫn như ngày đó, mặc vest, trông anh tuấn và tao nhã, anh ta đang uống cà phê và đọc báo. Nghe người phục vụ nói xong, anh ta đặt tờ báo xuống, chuẩn bị đứng dậy chào hỏi, ngẩng đầu liền thấy người tới chính là Triệu Quốc Vi.

Thi Tử Bình lông mày đột nhiên hơi nhíu lại, trong ý nghĩ ​​của anh ta, đối với việc hợp tác quan trọng như vậy, bà chủ Trịnh Bình nên đích thân đến đây một chuyến, nếu không thì nên để con gái mình đến đây thay vì cử người phục vụ đến bàn bạc việc hợp tác với anh ta.

“Xin chào, Thi tiên sinh.” Triệu Quốc Vi mỉm cười chào hỏi anh.

Như người ta thường nói, đừng vươn tay đánh người có khuôn mặt đang cười, cho dù Thi Tử Bình không hài lòng, cũng sẽ không nói ngay trước mặt: “Xin chào, cô Triệu, mời ngồi.”

Sau khi hai người ngồi xuống, Thi Tử Bình đưa thực đơn vào tay cô, sau đó rất lịch sự hỏi: “Cô Triệu, cô có muốn ăn gì không?”

“Tôi, tôi đều nghe theo Thi tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, tôi không hiểu quy củ, thực sự là ngại ngùng.” Triệu Quốc Vi hoàn toàn xem không hiểu thực đơn, nên nào dám gọi món gì, chỉ nói toàn bộ nghe theo Thi Tử Bình, vì câu trả lời thẳng thắn của cô ta nên Thi Tử Bình đã đánh giá cao cô ta.

Vì vậy, anh ta gọi một phần mì Ý cho Triệu Quốc Vi và một phần bít tết cho chính mình. Không phải anh ta không muốn gọi món bít tết cho Triệu Quốc Vi, mà là vì món mì Ý đó ăn dễ dàng hơn bít tết, vì bít tết phải dùng d.a.o nĩa, không tốt lắm với những người lần đầu tiên ăn đồ ăn phương Tây.

Sau khi gọi đồ ăn, Thi Tử Bình hỏi: “Cô Triệu, xin hỏi tại sao bà chủ Trịnh không đích thân tới?”

Ánh mắt Triệu Quốc Vi chớp chớp: “Cửa tiệm khá bận rộn, bà chủ không thể đi xa nên bảo tôi tới.”

Cô không ngu ngốc, cô biết rất rõ ràng Thi Tử Bình muốn mua công thức của Trịnh Bình, nhưng nếu anh ta biết nguồn gốc công thức có vấn đề, anh ta có thể sẽ không mua, vì vậy trước khi giao dịch thành công, cô vẫn phải dùng danh nghĩa Trịnh Bình đến nói chuyện với anh ta.

Thi Tử Bình không hề nghi ngờ gì với cô ta, liền trực tiếp đem chủ đề hôm nay ra thảo luận chuyện làm ăn., “Bà chủ Trịnh, có phản đối giá cả mà tôi đã đề nghị lúc trước không?”

“Không phản đối, giá 20.000 rất phù hợp.” Triệu Quốc Vi vội vàng nói.

“Tôi có thể hỏi một chút, rốt cuộc điều gì đã khiến bà chủ Trịnh thay đổi ý định không?” Dù sao, con gái của bà chủ Trịnh ngày hôm trước đã gọi điện từ chối sự hợp tác với anh ta, nhưng ngày hôm sau lại đổi ý, điều này khó tránh khỏi khiến anh ta có chút nghi hoặc.

Con Kien Cang

“Giá thuê nhà ở đường Nhân Dân không hề rẻ, hơn nữa với chi phí cải tạo và các chi phí khác, tiền vốn hiện tại không đủ, mắt thấy kỳ nghỉ hè sắp đến, đến lúc đó việc kinh doanh của cửa tiệm chắc chắn sẽ tốt hơn, vì vậy bà chủ của chúng tôi dự định mua thêm hai cái tủ lạnh.” Cô đã sớm suy nghĩ nên trả lời như thế nào, cho nên bình tĩnh mà trả lời.

Lời nói của Triệu Quốc Vi nói có mắt có mũi, Thi Tử Bình nhanh chóng tin đó là sự thật.

“Được rồi, cứ dựa theo mức giá này, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau tìm luật sư và ký hợp đồng.”

Triệu Quốc Vi nghe nói muốn tìm luật sư, lập tức hoảng sợ: “Không cần, không cần, không cần, chúng ta chỉ làm mua bán một lần, trả tiền và giao hàng, không cần tìm luật sư. Nếu ngài lo lắng thì có thể trả trước một nửa số tiền, đợi đến khi công thức không có vấn đề gì thì đưa nửa còn lại ”.

Thi Tử Bình chỉ nghĩ bọn họ luyến tiếc trả phí luật sư, nghĩ một cửa hàng lớn như “Xương Cốt Vương” dù sao cũng không thể trốn thoát, phương pháp mà Triệu Quốc Vi đề xuất cũng khả thi nên anh ta sẵn sàng đồng ý.

Tuy nhiên, Thi Tử Bình là người chú ý đến các quy củ, để bảo vệ lợi ích của cả hai bên, tốt hơn hết là nên có một văn bản xác nhận ” Nói mà không có bằng chứng, chúng ta vẫn là nên viết một cái hợp đồng đơn giản đi.”

“Được…” Triệu Quốc Vi không ngờ rằng anh ta sau một thời gian dài loay hoay mãi vẫn sẽ ký hợp đồng, nhưng để có được tiền càng sớm càng tốt, cô vẫn đồng ý.

Thi Tử Bình gọi người phục vụ, hỏi anh ta lấy bút và giấy, sau đó viết một hợp đồng đơn giản, trong đó nói rằng anh ta sẽ trả một nửa số tiền trước, sau khi xác minh công thức là đúng, anh ta sẽ trả nửa số tiền còn lại.

Triệu Quốc Vi vừa nhìn thấy số tiền trên đó, hai mắt lập tức sáng lên. Hai người ký tên vào bản hợp đồng đơn giản, sau đó giữ lại thành bản sao.

“Tôi sẽ cho ngài công thức ngay bây giờ, sau bữa tối chúng ta hãy đến ngân hàng để chuyển tiền nhé?” Với phần hợp đồng này, Triệu Quốc Vi cảm thấy tự tin.

“Được.” Thi Tử Bình vui vẻ đồng ý.

Triệu Quốc Vi lấy ra một gói gia vị tự mình chuẩn bị đưa cho Thi Tử Bình: “Bà chủ của chúng tôi nhất định sẽ không tùy tiện nói cho tôi công thức, cho nên mới đưa cho tôi cái này.”

Mấy lý do thoái thác này đều là do Triệu Quốc Vi nghĩ ra từ lâu, dù sao cô cũng chỉ là nhân viên, khi Trịnh Bình nhờ cô làm việc thì tất nhiên là tín nhiệm cô, nhưng chuyện bí mật như công thức sẽ không giao trực tiếp cho cô. Một túi đựng gia vị như vậy là khá hợp lý.

Chỉ cần tìm được một đầu bếp có kinh nghiệm hoặc một người bán gia vị thì việc chuẩn bị một gói gia vị khác dựa trên gói gia vị đã chuẩn bị sẵn không khó.

Thi Tử Bình thực sự tin vào điều đó, nhưng điều mà Triệu Quốc Vi không ngờ tới là anh ta thực sự trực tiếp mở túi gia vị và phân biệt từng cái một.

“Thi, Thi tiên sinh… ngài đây là…?” Triệu Quốc Vi hoàn toàn không có nghĩ đến một người như Thi Tử Bình có thể hiểu được gia vị.

“Xin lỗi, tôi chỉ là tò mò quá thôi, thực ra bố tôi cũng là một đầu bếp, trước khi ra nước ngoài tôi đã học được rất nhiều điều từ ông ấy, sở dĩ tôi muốn về quê hương mở quán lẩu cũng là do ảnh hưởng từ bố tôi.” Thi Tử Bình mỉm cười, cười nói tiếp: “Hôm đó khi tôi đến ăn ở cửa tiệm của các người, tôi thấy nước lẩu của các người cực kỳ ngon, miếng đầu tiên đã khiến tôi cảm thấy rất tuyệt vời, mặc dù vị cay và gia vị rất đậm đà, nhưng lại không khiến người ăn cảm thấy ngán, ngon hơn bất kỳ nước lẩu nào tôi từng nếm, nên tôi mới muốn cùng các người hợp tác, nhìn xem bí quyết là gì ”.

“Thì ra là vậy, quả nhiên, hổ phụ vô khuyển tử***.” Triệu Quốc Vi phối hợp mà khen một câu, cô không quan tâm anh ta có biết gia vị hay không, chỉ cần cuối cùng có thể lấy được tiền.

***Hổ phụ vô khuyển tử (虎父无犬子), nghĩa đen là cha hổ không có con chó; nghĩa bóng là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài. Đây là câu dùng để khen con của người khác.

  

Trong lúc Thi Tử Bình đang bận phân biệt các loại gia vị thì người phục vụ đã mang mì Ý và bít tết mà bọn họ đã gọi trước đó ra.

” Cô Triệu, mời ăn trước, để nguội một lát sẽ không ngon.” Thi Tử Bình đang đắm chìm trong việc phân biệt gia vị, tạm thời không muốn bị đồ ăn phân tâm nên hỏi Triệu Quốc Vi ăn trước.

Triệu Quốc Vi ngược lại cũng không khách khí, đây là lần đầu tiên cô ăn đồ Tây, Thi Tử Bình đã gọi món mì Ý spaghetti cổ điển cho cô, có vị chua ngọt, phù hợp với phụ nữ hơn. Cô cầm nĩa cuốn mì lên ăn, cô cảm thấy hương vị khá mới lạ, vậy đây có phải là món Tây không?

Lúc này Thi Tử Bình đột nhiên cau mày nói: “Đây là…?”

Khi Triệu Quốc Vi nhìn thấy hai cái vỏ cây anh túc màu nâu trong tay Thi Tử Bình, cô ta vô cớ hoảng sợ, chỉ có thể giả vờ như không biết gì, “Đây là cái gì a?”

Thi Tử Bình đưa vỏ cây anh túc lên mắt nhìn kỹ một lúc rồi dùng mũi ngửi ngửi, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Bình thường các người cho cái này vào nồi lẩu à?”

Nhìn thấy mặt trầm như nước của Thi Tử Bình, Triệu Quốc Vi càng hoảng sợ, loạng choạng lùi lại: “Có lẽ…”

Cô thực sự không hiểu tại sao Thi Tử Bình lại tức giận như vậy, vỏ cây anh túc không phải là gia vị sao? Không phải nói nhiều quán lẩu sẽ bỏ vào sao?

“Người phục vụ, thanh toán!” Thi Tử Bình hoàn toàn không có tâm trạng ăn cơm, gọi người phục vụ đến thanh toán, sau đó đứng dậy sải bước đi ra ngoài.

“Thi tiên sinh! Thi tiên sinh!” Triệu Quốc Vi vội vàng đuổi theo phía sau Thi Tử Bình và rời khỏi nhà hàng phương Tây, “Ngài đây là muốn đi đâu vậy?”

Vị trí của nhà hàng Tây Red House đặc biệt tốt, đối diện một ngân hàng và một cửa hàng bách hóa, lại đi qua hai con đường chính là cục cảnh sát. Nhưng nhìn thấy Thi Tử Bình đi thẳng về hướng cục cảnh sát, hình như anh ta không phải là đi ngân hàng rút tiền đúng không a?

Tuy nhiên, Thi Tử Bình không trả lời cô mà cứ đi về phía cục cảnh sát.

“Thi tiên sinh! Ngài đây là muốn làm cái gì à?” Triệu Quốc Vi lúc này thực sự hoảng sợ, Một người bình thường như cô ta có nỗi sợ hãi đối với các cơ quan thực thi pháp luật như cục cảnh sát, chưa kể cô ta còn mượn danh nghĩa của Trịnh Bình, chính mình ăn cắp công thức đem đi bán, chẳng lẽ Thi Tử Bình đã phát hiện ra và gọi cảnh sát đến bắt cô?

Cô lo lắng đến mức chân tay gần như nhũn ra, giọng nói vỡ ra: “Có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước, ngài đây là…Ngài đây là làm gì vậy!”

“Làm cái gì?” Thi Tử Bình cười lạnh một tiếng “Tôi sẽ báo cáo bà chủ của cô và vạch trần bộ mặt thật của bà ấy! Tôi không bao giờ nghĩ tới cửa tiệm của các người sẽ sử dụng loại thủ đoạn này để thu hút khách hàng!”

“Ngài rốt cuộc đang nói cái gì?” Triệu Quốc Vi có chút không hiểu, cô không hiểu vì sao Thi Tử Bình bỗng nhiên lại tức giận như vậy.

Thi Tử Bình nhìn bộ dáng nghi hoặc của cô, như thể cô thực sự không biết gì nên nói: “Bà chủ của cô đã cho vỏ cây anh túc vào túi đựng gia vị! Vỏ cây anh túc là phần vỏ còn sót lại sau khi phơi khô cây anh túc, nó sẽ khiến mọi người cảm thấy hưng phấn sau khi ăn nó, tạo cho mọi người ảo tưởng rằng đồ ăn rất ngon, dùng lâu ngày có thể dẫn đến nghiện ngập và ngộ độc mãn tính, rất có hại cho cơ thể con người! Các người đang làm hại mọi người! Làm u mê đầu óc mọi ngươi bằng thuốc độc!

Triệu Quốc Vi mở to hai mắt không thể tin nổi, cô chưa bao giờ nghĩ tới vỏ cây anh túc lại có thể có hại như vậy, “Cái này, việc này không liên quan gì đến tôi… Tôi chỉ chịu trách nhiệm mang theo gia vị, đúng vậy, tôi không biết gì cả a!”

Nói xong cô quay người bỏ chạy, nếu sự việc thực sự nghiêm trọng như Thi Tử Bình nói, có thể là đã xảy ra chuyện lớn, cô nhất định không thể dính líu đến chuyện này!

Cái nồi này…. để cho Trịnh Bình chịu trách nhiệm về việc này đi! Rốt cuộc đối phương vốn cũng có bỏ vỏ cây anh túc không phải sao? Tất cả đều không có bằng chứng, ai có thể biết cô có liên quan đến chuyện này?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.