”Anh ơi, có một bài tập em không hiểu lắm, anh có thể giảng giải cho em được không?” Trong giờ giải lao, Thẩm Lâm Hải cầm một cuốn sách bài tập toán đi đến bàn của Thẩm Lâm Xuyên.
“Bài tập đơn giản như vậy, em không biết giải sao?” Dù vậy, Thẩm Lâm Xuyên vẫn rất nghiêm túc giảng giải cho Thẩm Lâm Hải.
“A Xuyên, chúng tớ đi xuống lầu mua đồ uống. Cậu có muốn mua gì không?” Trần Lập hỏi.
“Mua gì cũng được, tớ cũng không đặc biệt muốn ăn cái gì” Thẩm Lâm Xuyên lúc này đang bận giúp em trai giảng giải bài tập, cũng không nghĩ ra thứ gì đặc biệt muốn ăn, nên thản nhiên trả lời.
“Được.” Trần Lập đáp lại, sau đó cùng Tôn Triều Dương, Diêm Túc và Hứa Cẩm Vi đi ra khỏi phòng học.
Thẩm Lâm Xuyên hoàn toàn không phát hiện ra điều gì kỳ lạ, nghiêm túc giảng giải bài tập cho em trai mình. Thẩm Lâm Hải cũng lấy bút, rất nghiêm túc viết ra tất cả những gì anh trai mình nói.
Hai anh em học hành chăm chỉ, trong mắt của các học sinh khác trong lớp, họ hiển nhiên đã trở thành tấm gương tốt.
Học bá chính là học bá, thành tích đều đã xuất sắc như thế, vậy mà vẫn còn nắm chặt học tập từng phút từng giây. Thật sự rất khó để mọi người không bội phục không được a. Bọn hắn cũng phải cố gắng học tập, bằng không sẽ thật xấu hổ nếu bị các học bá bỏ xa trong kỳ thi cuối kỳ.
Ở phía bên kia, tổ bốn người đi xuống tầng dưới nói là muốn đi mua đồ, thật ra chính là bí mật trốn sau cầu thang tầng một để thảo luận về bữa tiệc sinh nhật bất ngờ.
“Những thứ tớ kêu các cậu mua đã mua hết chưa?” Hứa Cẩm Vi lấy từ trong túi ra một tờ giấy và một cây bút, sau đó mở miệng hỏi.
“Đã mua rồi, bóng bay và ruy băng đầy màu sắc mà cậu đề cập cũng đã mua và đặt trong nhà của tớ.” Tôn Triều Dương nhỏ giọng nói.
“Còn nến thì sao?” Sinh nhật thì làm sao có thể thiếu bánh sinh nhật được chứ?
Ở thời đại này, không có lò nướng tiện lợi cùng các loại nguyên liệu làm sẵn, mặc dù việc tự làm bánh kem sẽ hơi phiền toái nhưng vẫn có thể làm được. Nhưng nến sinh nhật thì có hơi rắc rối, ngành công nghiệp những năm 1980 còn tương đối lạc hậu, không sản xuất được loại sáp có giá trị cao. Chỉ có nến để thắp sáng thông thường cho nên phải tìm cách mua nến sinh nhật nhập khẩu từ Hồng Kông hoặc là Quảng Châu.
“Ba tớ nói đã nhờ người mua rồi, thứ bảy cùng ngày nhất định sẽ lấy được.” Trần Lập nhanh chóng trả lời.
“Không sao đâu.” Hứa Cẩm Vi kiểm tra những đồ vật họ đề cập trên giấy và bắt đầu suy nghĩ về những gì còn thiếu.
“Chị Vi Vi, thứ bảy chúng ta làm sao dụ được A Xuyên ra ngoài?” Trần Lập lo lắng hỏi.
Vì họ quyết định tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho Thẩm Lâm Xuyên nên đương nhiên phải chuẩn bị càng sớm càng tốt, dù sao ngày mốt cũng là thứ bảy.
Con Kien Cang
Bữa tiệc được tổ chức ở nhà họ Thẩm, dù sao nhà họ Thẩm ít người, Thẩm Triển Bằng bình thường bận rộn với công việc, tổ chức tiệc ở nhà họ Thẩm sẽ thuận tiện trang trí hơn và sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Rắc rối duy nhất là Thẩm Lâm Xuyên, người được làm sinh nhật cũng sống ở đây, vì thế họ không thể sắp xếp trang trí bữa tiệc trước. Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ mua những thứ cần thiết cho bữa tiệc, mỗi lần bàn bạc riêng đều phải tìm cách giữ Thẩm Lâm Xuyên tránh xa, khi cậu quay lại, bọn họ sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
May mắn bởi vì trong khoảng thời gian này, sự nhiệt tình quá mức của các nam sinh dành cho Hứa Cẩm Vi đã chuyển hướng sự chú ý của Thẩm Lâm Xuyên, cho nên cậu ấy liền không nhớ đến ngày sinh nhật của mình, cũng không để ý đến những hành động nhỏ nhặt của bạn bè xung quanh.
Chỉ là thứ bảy làm sao dụ được Thẩm Lâm Xuyên ra ngoài mới là vấn đề lớn.
“Đơn giản thôi, để A Hải chủ động nói muốn ra ngoài mua một ít quần áo mới. A Xuyên nhất định sẽ đi cùng cậu ấy.” Thẩm Lâm Xuyên cũng là một người sủng em trai, Thẩm Lâm Hải gần đây đã trưởng thành, quần áo trước đây cũng đã mặc không vừa, vừa lúc có thể dùng lấy cớ này, dẫn Thẩm Lâm Xuyên ra ngoài. Dù sao má Trương cũng đang ở nhà họ Thẩm, bọn họ có thể trực tiếp đến nhà sắp xếp tiệc sinh nhật.
“Có đạo lý, có đạo lý, vẫn là chị Vi Vi lợi hại.” Trần Lập không chút do dự bắt đầu vuốt m.ô.n.g ngựa.
“Các nguyên liệu nấu ăn tớ viết cho các cậu trước đó đã chuẩn bị xong chưa?” Thứ bảy chắc chắn Trịnh Bình sẽ không thể đi được, Hứa Cẩm Vi dự định sẽ đích thân xuống bếp vào ngày hôm đó, nên cô đã viết trước thực đơn, để họ chuẩn bị.
“A Hải đã nói với má Trương rồi, má Trương đã mua nguyên liệu cậu liệt kê rồi cho vào tủ lạnh, đến lúc đó cậu có thể tùy ý sử dụng.” Mang nguyên liệu nấu ăn trực tiếp đến cửa quá phiền toái, vì vậy, bọn họ để Thẩm Lâm Hải trực tiếp nói chuyện này với má Trương, nhờ bà chuẩn bị trước tất cả nguyên liệu nấu ăn để Hứa Cẩm Vi có thể trực tiếp qua và bắt đầu nấu ăn. Dù sao Thẩm Lâm Xuyên bình thường không vào bếp, chắc chắn sẽ không phát hiện ra cái gì khác thường.
“Ừm, vậy thì tốt.” Một khi vấn đề nguyên liệu nấu ăn được giải quyết, phần còn lại đều được.
Mấy người lại thảo luận một số chi tiết rồi vội vã quay lại lớp học trước khi bắt đầu giờ học, vừa vặn giáo viên cũng bước vào lớp, muốn chuẩn bị bắt đầu buổi học nên Thẩm Lâm Xuyên không để ý đến mấy người nói họ đi mua đồ uống nhưng căn bản không nhận được gì cả.
Rất nhanh liền đến thứ bảy, dựa theo kế hoạch, Thẩm Lâm Hải lấy cớ muốn mua quần áo nên rất thuận lợi lừa Thẩm Lâm Xuyên đi ra ngoài.
Hai anh em vừa ra ngoài, bốn người còn lại đã đến nhà họ Thẩm và chạy đua với thời gian để bắt đầu sắp xếp trang trí cho bữa tiệc.
Họ đã chuẩn bị rất nhiều quả bóng bay nhiều màu sắc, vào thời điểm này không có bóng bay hydro nên tất cả đều là những quả bóng bay bình thường. Sau khi thổi từng quả bóng bay một, họ buộc chúng vào quạt điện. Ngoài ra còn có những dải ruy băng nhiều màu sắc, những lá cờ nhựa nhỏ và những thứ linh tinh, tất cả họ đều cố gắng hết sức để trang trí phòng khách.
Tôn Triều Dương còn tùy chỉnh một tấm bảng dạ quang, dán lên bức tường đối diện cửa ra vào, trên đó có viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” khi nhìn thấy nó vào ban đêm, chắc chắn sẽ có cảm giác kinh ngạc.
Nhìn từ góc độ của thế hệ tương lai, kiểu sắp xếp này có thể nói là rất đơn giản nhưng ở những năm 1980 thì nó đã rất thời trang và đẹp mắt rồi.
Buổi tối, ngoài sáu người bọn họ, ba mẹ của bọn họ cũng sẽ có mặt, ngay cả Trịnh Bình cũng sẽ đến chúc mừng sinh nhật Thẩm Lâm Xuyên sau khi đóng cửa tiệm. Có thể nói là rất náo nhiệt, vậy nên Hứa Cẩm Vi đương nhiên cần phải chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
“Cô Hứa, cô có cần tôi giúp không?” Má Trương đứng ở cửa bếp hỏi.
“Không cần, má Trương, con tự mình làm được.” Hứa Cẩm Vi làm việc rất gọn gàng, lưu loát, dù là cắt rau hay rửa rau, không có má Trương, cô lại càng thoải mái, tự tại hơn.
Hôm nay cô dự định sẽ nấu một số món mà ở nhà hiếm khi được ăn, như cá sóc chua ngọt, bông cải uyên ương, tôm bóc vỏ ba màu, lươn xào, gà tẩm bột, bò sốt cay, giò heo Đông Pha, như vậy đối với mọi người mới có cảm giác bất ngờ. Ngoại trừ bò sốt cay, các món còn lại về cơ bản đều là những món ăn chiêu bài của một quán cơm chính tông ở kiếp trước. Trước ngày tận thế, Hứa Cẩm Vi thường đến đó cùng ba mẹ, vì thế hương vị của những món ăn này vẫn còn mới mẻ trong ký ức của cô. Bây giờ Hứa Cẩm Vi đã học được rất nhiều phương pháp nấu ăn từ Trịnh Bình, cộng thêm trí nhớ phi thường, cùng khả năng từ một suy ra ba, việc chế biến lại những món ăn này không khó.
Ngoài ra, cô cũng còn chuẩn bị tự mình làm một chiếc bánh sinh nhật, cho nên có rất nhiều việc phải làm.
Tôn Triều Dương bọn họ đang bận rộn sắp xếp bên ngoài, ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp bay ra, không khỏi nuốt nước miếng.
“Trời ạ, tay nghề của Vi Vi trông không kém gì dì Trịnh.” Tôn Triều Dương hít hít mũi.
“Tất nhiên rồi, mẹ nào con nấy, hơn nữa, chị Vi Vi lợi hại nhất!” Kể từ vụ bắt cóc vừa rồi, Trần Lập đã trở thành fanboy của Hứa Cẩm Vi, bây giờ cậu ấy đương nhiên không tiếc công khen ngợi Hứa Cẩm Vi.
“A Lập, gần đây cậu có vẻ rất không thích hợp nha, tại sao cậu luôn nịnh nọt Vi Vi? Không phải cậu cũng thích cô ấy hả?” Tôn Triều Dương nheo mắt nhìn Trần Lập, “Vợ của bạn bè không thể bắt nạt, mặc dù A Xuyên và Vi Vi còn chưa có kết quả, nhưng làm anh em chúng ta không thể đ.â.m sau lưng nhau a…”
“Cậu đang nói nhảm cái gì?” Trần Lập không nói nên lời vỗ vào sau đầu Tôn Triều Dương, “Tớ chỉ là sùng bái chị Vi Vi, cậu cái gì cũng không biết.”
“Được rồi, được rồi, sùng bái thì cứ sùng bái thôi, có chuyện gì muốn nói thì không nói đàng hoàng được sao? Tại sao cậu còn phải động thủ……” Tôn Triều Dương xoa đầu oán giận nói.