Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 69: Sinh Nhật



Thẩm Lâm Xuyên thực sự không ngờ em trai mình lại giỏi mua sắm như vậy. Đúng là trước đây cậu cũng không phải chưa cùng em trai đi mua quần áo, nhưng về cơ bản thì anh em họ cũng không thích mua sắm. Nhìn kiểu dáng quần áo, về cơ bản họ đều có thể mua được. Họ đều có vóc dáng chuẩn nên việc mua quần áo rất thuận tiện.

Nhưng lần này Thẩm Lâm Hải không biết có phải uống nhầm thuốc hay không, quần áo khá tốt, nhưng lại không hài lòng, lôi kéo cậu đi bảy tám cửa hàng, nhưng em ấy lại không mua bộ quần áo nào. Sau đó đi loanh quanh còn nói mệt, nhất định muốn tìm chỗ ăn cơm, nên lôi kéo cậu đến một nhà hàng Tây để ăn một suất bít tết cực kỳ đắt tiền. Sau khi ăn xong, còn muốn ăn tráng miệng, rồi còn muốn lôi kéo cậu nói chuyện tâm sự, ngồi đó đến hai giờ chiều rồi tiếp tục còn muốn đi dạo…

Cuối cùng, hai người đi mua sắm đến tối, mới mua được hai bộ quần áo về nhà.

“Tại sao trong nhà lại không bật đèn?” Thẩm Lâm Xuyên đi đến cửa nhà mình, phát hiện căn nhà vốn luôn sáng đèn lại tối đen như mực: “Hôm nay má Trương xin nghỉ phép sao?”

“Không biết, có lẽ ở nhà xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lâm Hải thản nhiên trả lời, sau đó giả vờ lục túi, “Anh, em không mang theo chìa khóa, anh mở cửa đi.”

Thẩm Lâm Xuyên cũng không để ý sự cẩu thả của em trai mình, liền lấy chìa khóa ra mở cửa.

Kết quả là sau khi cửa mở, cậu mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó phát sáng trên tường phòng khách đối diện với cửa ra vào, trước khi kịp nhìn rõ, cậu đã nhìn thấy một bóng người từ trong bếp đi ra, tay cầm một thứ gì đó có ánh sáng.

Chờ khi người kia bước vào, ánh nến dần dần lộ ra dung mạo của cô, hóa ra là Hứa Cẩm Vi, trên tay cầm một chiếc bánh ngọt.

Con Kien Cang

“Chúc mừng sinh nhật.” Hứa Cẩm Vi trên mặt nở nụ cười, toàn thân như tỏa sáng dưới ánh lửa dịu dàng.

Ngay sau đó, Tôn Triều Dương, Trần Lập, Diêm Túc không biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên hát vang bài hát mừng sinh nhật: “Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật…”

Đèn trong phòng cuối cùng cũng từ từ sáng lên, đã trốn trên lầu từ trước, từ trên lầu đi xuống Trịnh Bình, vợ chồng Trần Hoằng Văn, ba mẹ Tôn Triều Dương, mẹ của Diêm Túc, mà ngay cả Thẩm Triển Bằng, người luôn bận rộn làm việc cũng tham gia cùng bọn họ đến hát chúc mừng sinh nhật.

“Anh ơi! Hãy thổi nến với ước nguyện đi!” Thẩm Lâm Hải cũng mỉm cười bước tới, vòng tay qua vai Thẩm Lâm Xuyên đang ngơ ngác.

Thẩm Lâm Xuyên lúc này đã hoàn toàn hiểu được, đây là một điều bất ngờ khi bạn tốt và em trai mình dự định tổ chức sinh nhật cho cậu.

Bởi vì quan hệ với Liễu Thư Vân, đã nhiều năm không tổ chức sinh nhật ở nhà, cơ bản là các anh em tốt sẽ nhớ đến cậu và tặng quà gì đó, không ngờ năm nay lại có nhiều người đến chúc mừng sinh nhật cho cậu như vậy.

Trên mặt cậu hiện lên một nụ cười tươi, sau đó thổi tắt nến.

Lúc này, đèn trong phòng đã được bật hết, chiếc bàn ăn dài nguyên bản được che bằng một tấm bàn tròn, biến thành bàn ăn lớn, mười mấy người có thể ngồi xuống. Trên bàn đã bày sẵn bát đĩa và đũa, nhưng đồ ăn vẫn chưa được bưng lên, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ. Hứa Cẩm Vi đặt bánh ngọt lên bàn, đưa d.a.o vào tay Thẩm Lâm Xuyên rồi nói với cậu: “Nào hôm nay sinh nhật cậu, chúng ta cùng cắt bánh nhé.”

Thẩm Lâm Xuyên mỉm cười cầm dao, cắt bánh chia cho mọi người. Chiếc bánh không lớn, chỉ đủ mỗi người một miếng nhỏ nhưng cũng đủ làm món điểm tâm trước bữa tối.

Bánh trông giống như một chiếc bánh kem thông thường nhưng chắc hẳn mới được nướng cách đây không lâu. Lớp bánh bên dưới còn hơi ấm, phần bánh bông xốp và mềm mại rất ngon, lớp kem trên cùng không những không béo mà còn có vị ngọt ngào, sảng khoái. Dòng chữ “Happy Birthday” được phết kèm mứt dâu một lần nữa tạo thêm nhiều màu sắc cho chiếc bánh.

“Thật là ngon.” Thẩm Lâm Xuyên chân thành mà khen ngợi.

“A Xuyên, chị Vi Vi tự tay làm món này! Cậu phải ăn hết!” Trần Lập lập tức tiếp lời.

“Thật sao?” Thẩm Lâm Xuyên nghe được lời này, nụ cười trên mặt đột nhiên đậm hơn, trong miệng hương vị bánh ngọt tựa hồ càng trở nên ngọt ngào.

“Đương nhiên là sự thật.” Hứa Cẩm Vi bưng khay bánh đi, sau đó cùng má Trương lấy ra toàn bộ đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trong bếp.

Cá sóc chua ngot, bông cải uyên ương, tôm bóc vỏ ba màu, lươn xào, gà tẩm bột, bò sốt cay, giò heo Đông Pha… các món ăn đủ màu sắc, hương vị khiến người ta phải choáng váng.

“Vi Vi, những món ăn này đều là con nấu sao?” Người hỏi lần này chính là ba của Tôn Triều Dương, nếu không phải ông đi cùng Trịnh Bình, ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đồ ăn trên bàn đều là từ tay của một cô bé vừa mới bước sang tuổi mười lăm tự mình nấu.

“Vâng, chú Tôn. “

“Đúng là mẹ nào, con nấy, tay nghề tốt của chị Trịnh đã được con gái chị kế thừa.” Ba của Tôn Triều Dương mỉm cười và giơ ngón tay cái lên.

Hứa Cẩm Vi khẽ mỉm cười, không nói gì, chỉ mời mọi người ăn cơm.

Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của mọi người là món cá sóc chua ngọt. Món này đòi hỏi một chút kỹ năng và kỹ thuật dùng dao. Không những phải cắt một đường hình kim cương trên thân cá mà còn cần phải đảm bảo hình dạng của miếng cá không bị nát khi chiên trên chảo. Nhưng Hứa Cẩm Vi rõ ràng đã làm rất tốt, bề ngoài của con cá sóc nguyên con rất hoàn hảo và có màu sắc tươi sáng, những sợi lông sóc làm từ thịt bụng cá chiên giòn ở đầu, bên ngoài giòn bên trong mềm, vị chua ngọt rất ngon miệng.

Bông cải uyên ương là sự kết hợp giữa bông cải xanh và bông cải thông thường, được nấu theo phương pháp nửa bít tết, với một ít củ cải khô để làm nổi bật hương vị ngọt của rau củ. Nó có màu trắng và xanh, ngọt ngào và sảng khoái, mộc mạc nhưng không nhạt nhẽo.

Gà tẩm bột được biến tấu từ món ăn Hàng Châu “Gà ăn mày”, phương pháp ban đầu là bọc gà trong lá sen, sau đó bọc trong bùn và nướng. Nhưng dụng cụ nhà bếp ngày nay rất đơn giản, đem đồ ăn bọc trong bùn không hợp vệ sinh nên Hứa Cẩm Vi đã biến bùn thành những bột mì, gói thành hình dạng giống như bánh mì và đặt lên bàn. Sau khi cắt bánh, lá sen thơm và thịt gà thơm lừng lộ ra bên trong. Thịt gà vô cùng mềm mại, ngay cả lớp bánh ngoài cùng cũng mềm mại, thực sự là một món ăn rất thú vị.

Bò sốt cay là một phương pháp độc đáo của Tứ Xuyên, nói một cách đơn giản là xào với rau củ làm nền, sau đó dùng tương đậu hầm chung với thịt, rắc hạt tiêu Tứ Xuyên và ớt, cuối cùng đổ dầu nóng vào. Cách làm không khó nhưng hơi khó để có được hương vị phù hợp. Bắp cải thấm dầu, giá đỗ giòn, cọng hoa tỏi thơm lừng, thịt bò chế biến rất mềm, cộng với nước súp cay cay thơm phức, không ai ở đây có thể cưỡng lại được hương vị thơm ngon này. Ngay cả Trần Hoằng Văn, người đến từ Hồng Kông và có khẩu vị ngọt, cũng không thể ngừng đũa mà tiếp tục hướng nồi thịt bò sốt cay.

Tôm bóc vỏ ba màu mềm mịn, giòn rụm, hương vị của món lươn chiên cũng rất chính tông. Giò heo Đông Pha thì càng đừng nói, lớp da bên ngoài mềm, béo ngậy tan trong miệng, béo nhưng không ngán, thịt hầm mềm ngon đến mức không còn gì để nói.

Mọi người cũng không buồn nói chuyện, tiếp tục ăn một cách chăm chỉ, cuối cùng cũng ăn hết đĩa.

“Tay nghề của Vi Vi thật sự rất tuyệt vời, thật không hổ là con gái của dì Trịnh a!”

“Không dám, không dám, cám ơn đã quá khen, cám ơn đã quá khen.” Trịnh Bình thấy con gái được khen, nhất thời cười đến thấy răng không thấy mắt.

Cuối cùng, Hứa Cẩm Vi bưng ra một nồi mì với rau muối và thịt lợn xé. Người được làm sinh nhật luôn phải ăn mì trường thọ, một mình mở bếp nhỏ không tốt, vừa vặn mọi người còn chưa ăn món chính, liền lấy nồi mì này làm món chính.

Trịnh Bình ngâm dưa chua ở nhà, có độ mặn vừa phải, sau khi xào với thịt heo xé nhỏ và đổ vào mì, có vẻ như đã mang đến cho bát mì một sức sống mới.

“Ồ, những món dưa chua này ngon quá.” Người lên tiếng là mẹ của Diêm Túc, ba cậu là người trong quân đội, không thể tùy tiện rời đi nên chỉ có mẹ cậu đến. Mẹ cậu thường ăn đồ ăn thanh đạm, nhưng hương vị của món mì rau ngâm này thực sự khiến bà yêu thích.

“Dì, nếu thích thì qua nhà con lấy hai hộp, mẹ con tự tay muối chua.”

“Ồ, vậy thì ta sẽ không khách sáo!” Mẹ Diêm Túc cười nói: “Lần trước Tiểu Túc mang dưa chua của con về nhà, ta ăn xong cũng là rất yêu thích đó nha? Tiểu Túc một người không thích uống cháo nhưng bây giờ đã cùng ta uống cháo mỗi sáng, chỉ cần một chút dưa chua thì thật là ngon, tay nghề của chị Trịnh thực sự rất tốt.”

“Chỉ cần chị thích là được.” Trịnh Bình cười nói.

Cuối cùng mọi người cũng tặng những món quà đã chuẩn bị cho chủ tiệc sinh nhật. Ngoài Tôn Triều Dương, Trần Lập, Diêm Túc và Thẩm Lâm Hải, người lớn còn chuẩn bị nhiều món quà khác nhau, bao gồm cả đồng hồ đắt tiền nhập khẩu, giày, quần áo, đồ vật linh tinh, Thẩm Lâm Xuyên thực sự có cảm giác thu quà tặng đến mỏi tay.

“Tớ không có chuẩn bị quà cho cậu, bàn đồ ăn này chính là tâm ý của tớ, cậu sẽ không trách tớ chứ?” Hứa Cẩm Vi cười hỏi.

“Tất nhiên là không, tớ nghĩ đây là món quà quý giá nhất.” Cậu thực sự cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi được ăn bữa tiệc sinh nhật do đích thân Hứa Cẩm Vi chuẩn bị. Sinh nhật này có thể là sinh nhật hạnh phúc nhất mà cậu từng có trong đời.

Thấy cậu nói thật, Hứa Cẩm Vi cũng cười nói: “Tớ lừa cậu thôi, tớ còn chuẩn bị quà cho cậu, nhưng cậu phải đợi tớ đi mới được xem.”

“Được……”

Bữa tiệc sinh nhật này đã kết thúc một cách hoàn hảo và mọi người ra về với nụ cười hài lòng trên môi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.