viên mới, không thể để những hoạt động tạo dựng quan hệ về đêm làm ảnh hưởng đến năng suất của mình trong công ty. Tạ Tây Hoa nghe vậy lại càng thêm năng nổ mà ôm đồm hai thương vụ cùng lúc, cuối cùng thành công chốt được cả hai. Ông nội Tạ Tây Hoa chế nhạo, “Đừng quên mày đang làm ở bộ phận sản xuất, chứ không phải bộ phận sales. Làm tốt công việc được giao trước mắt rồi hẵng khoe khoang bản lĩnh.”
Ông nội Tạ Tây Hoa trong lòng cũng đã có tính toán riêng, Sở Tây Hoa giỏi nhất chính là khoản giao tiếp, tìm được khách hàng đối với hắn là chuyện không khó, nhưng hắn có thể đáp ứng được mong muốn của khách hàng hay không mới là quan trọng. Sở dĩ ông bắt Tạ Tây Hoa làm ở bộ phận sản xuất để tích lũy kinh nghiệm là muốn hắn dần nắm bắt cách vận hành của công ty.
Tính cách của Trần Diệp thích hợp xử lý những công việc cụ thể, hai năm nữa y sẽ tốt nghiệp, vừa khéo lúc đó Tạ Tây Hoa cũng đã quen thuộc với nội bộ công ty. Lúc đó hắn không cần tự mình xử lí mọi chuyện, Trần Diệp sẽ thay hắn giải quyết.
Trần Diệp bây giờ được ông xem như một đứa con trong gia đình, tính cách y thẳng thắn không vụ lợi, khi đã xác định thì sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ. Lúc đầu, ông nội muốn Tạ Tây Hoa và Trần Diệp phát triển một nền tảng tình cảm vững chắc, hai người càng như anh em keo sơn, Tạ Tây Hoa sẽ càng có cánh tay tận trung. Thế nhưng, thằng nhóc Trần Diệp này lại một mực phản đối ý tưởng này, khiến ông nội phải ảo não một phen.
Về phía Tạ Tây Hoa, tuy ngoài mặt tỏ vẻ không phục, nhưng thật ra hắn hiểu mục đích của ông nội khi điều hắn vào bộ phận sản xuất, thế nên hắn đành kiềm nén bản thân, chăm chỉ làm việc nghiêm túc. Nhưng bản tính vốn là thứ khó thay đổi, hắn thỉnh thoảng vẫn rượu chè cùng bè bạn suốt đêm.
Hầu hết đám bạn mà hắn kết giao đều là đám công tử hào môn thế gia, những mối quan hệ này cần được vun đắp, nên ông nội Tạ Tây Hoa chỉ có thể biết nhắm mắt làm ngơ.
Khoảng thời gian này, Trần Diệp vừa đi học vừa làm việc bán thời gian, chủ yếu làm gia sư, thỉnh thoảng giúp người khác bưng bê bát đĩa. Ngày hôm đó, y đang làm bồi bàn tạm thời tại một quán bar nhỏ.
Ngay khi thốt ra câu “Xin chào” với tốp khách vừa bước vào, toàn thân y liền cứng đờ, tựa như bị sét bổ.
Tạ Tây Hoa đang bước vào cùng với một vài người bạn.
Đây là lần thứ hai trong hơn mười năm Trần Diệp tận mắt thấy Tạ Tây Hoa, lúc này tình cảm trong y như nước lũ vỡ bờ, nhấn chìm mọi thứ.
Thấm thoắt đã hơn chục năm, y như trở lại chiếc giường ướt át ấy, miệng nỉ non tên hắn, để mối tình đầu nơi đỉnh tim rút cạn niềm đam mê tuổi trẻ của y, từng chút, từng chút một.
Mối tình đầu của y là dành cho hắn, dục vọng chớm nở đầu đời cũng là dành cho hắn. Trong tình yêu, một người có thể có bao nhiêu lần đầu tiên? Ấy vậy mà từ trước đến nay, mọi điều đầu tiên của y đều hiến trọn cho người này.
Hóa ra cơn đau nhói vẫn chưa biến mất, chỉ là bấy lâu nay y luôn sợ hãi giấu nhẹm nó đi mà thôi.