(Hai mươi hai)Tạ Tây Hoa hoàn toàn không nhìn thấy y, hắn gật đầu chào bạn bè một tiếng, bước vào một gian phòng nhỏ tách biệt nằm ở sau quán. Trong phòng nhỏ ánh đèn mờ mịt, nhìn không rõ cái gì, Trần Diệp tay cầm nước đi vào, đứng ở trước mặt Tạ Tây Hoa cùng đám bạn của hắn, toàn thân y nóng bừng.
Y không thể nghe rõ thứ gì, trong đầu lúc này chỉ toàn ong ong.
Một người bạn của hắn nói: “Đứng đờ ra đó làm gì thế? Vẫn như cũ, sáu chai whisky, nhớ mang thêm vài món để nhắm với rượu.”
Trần Diệp mang đồ uống tới rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Một số người có vẻ là bạn cấp ba của Tạ Tây Hoa, còn lại đa phần là đối tác làm ăn. Mấy người họ uống hăng say đến tận ba giờ sáng, Tạ Tây Hoa cuối cùng cũng ngồi ngửa ra, trước khi bất tỉnh nhân sự miệng lầm bầm: “Gọi taxi.”
Hôm đó Tạ Tây Hoa đến là vào buổi thứ Bảy. Y ban đầu chỉ là tạm thời làm thay ca cho nhân viên phục vụ bị ốm hôm đó, nhưng sau sự kiện kia, y lại không kiềm được xin chủ quán cho y làm thêm tối thứ Bảy. Đêm thứ Bảy là đêm bận rộn, khách khứa nườm nượp, xe cộ đông đúc, Tạ Tây Hoa cứ mỗi tháng lại đến đây dăm ba lần, nhưng căn bản không hề để ý tới sự tồn tại của Trần Diệp.
Nhưng một hôm, cuối cùng cũng xảy ra chuyện.
Số lượng bạn bè đồng hành cùng Tạ Tây Hoa mỗi lần không cố định, thỉnh thoảng còn vài người chưa từng thấy qua. Hôm đó, đám người Tạ Tây Hoa vừa ngồi xuống, trong đó có một nhân vật lạ mặt vì muốn tạo thiện cảm nên đã gọi điện kêu một MB đến đây để khoản đãi mọi người.
MB (money boy): trai bao.
Cậu trai trẻ ngồi xuống cạnh Tạ Tây Hoa, ban đầu hắn đang cùng bạn bè trò chuyện nên cũng không quá để tâm, nhưng thiếu niên kia thiếu ý tứ, liên tục cọ xát vào người Tạ Tây Hoa, không cho hắn nói chuyện đàng hoàng, thậm chí còn sỗ sàng sờ mó người hắn. Tạ Tây Hoa tức giận đẩy cậu ta ra: “Cậu là điếm hay xem tôi là điếm?”Những người khác mau chóng giảng hòa: “Cậu đi ra ngoài đi, thật không biết điều gì cả.” Xung quanh Tạ Tây Hoa thế là vắng vẻ, gã đàn ông kia lại làm một cú điện thoại, nịnh nọt: “Lần này tôi gọi cho anh là người tốt. Cậu ấy đến từ Phi Thiên, đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng.”
Thế là đám người bọn họ tiếp tục uống rượu.
Trần Diệp tình cờ đêm đó tâm tình không tốt, y đang sốt cao, đầu choáng váng, trực đến nửa đêm không chống đỡ được nữa nên chào chủ tiệm một tiếng, thay quần áo định rời đi. Khi đi ngang qua phòng riêng của Tạ Tây Hoa, y dừng lại, muốn hỏi xem hắn có cần gì nữa không. Ai ngờ vừa mở cửa đã có người bước tới, nhìn thấy Trần Diệp liền kéo y vào: “Gì mà lề mề thế? Thật không cho người ta mặt mũi gì cả, chúng tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi đấy!”
Không nói một lời, gã đẩy Trần Diệp đến bên cạnh Tạ Tây Hoa.
Bên trong rất tối, Trần Diệp nhất thời ngơ ngác, toàn thân cứng ngắc, không biết phải làm sao. Tạ Tây Hoa chả thèm đếm xỉa tới y, tiếp tục cùng bạn bè cười vui rót rượu, Trần Diệp cứ thờ thẩn ngồi đó cho đến khi có người gọi y: “Sao không biết dâng rượu chúc mừng?”
Tạ Tây Hoa không nói gì.
Trần Diệp run rẩy cầm ly rượu đưa đến trước miệng Tạ Tây Hoa, người gọi tới có lẽ cảm thấy y quá tay mơ, bèn nhắc: “Cậu được đào tạo kiểu gì thế? Dùng miệng mớm.”
Tạ Tây Hoa lập tức nói: “Không cần!”
Tim của Trần Diệp tưởng chừng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Y lỡ nhấp vào ngụm rượu rồi, nhưng không dám làm gì nên chỉ đành nuốt ực xuống. Tạ Tây Hoa đang cười đùa cùng bạn, nhìn thấy y ngồi lủi thủi một mình hớp rượu, trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười, cũng không tiếp tục để ý tới y nữa.
Y uống qua vài ly rượu đã cảm thấy choáng váng, bỗng dưng nhớ lại cảm giác cay xót mà y đã trải qua trong nhiều năm, Trần Diệp ngồi đó ngẫm ngợi một lát, sau đó nốc vào ngụm rượu, nghiêng đầu về phía Tạ Tây Hoa, hướng tới môi hắn.
Tạ Tây Hoa theo bản năng quay mặt đi, Trần Diệp động tác còn dang dở, lòng y dâng lên cơn chua chát, đành phải tự mình nuốt xuống ngụm rượu. Tạ Tây Hoa sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu ra người kia nãy giờ tự chuốc say mình là để làm gì. Kẻ muốn câu dẫn hắn nhiều vô số kể, nhưng hắn đã mất hứng thú từ lâu. Hắn chưa từng thấy có người muốn trèo lên giường hắn mà lại luộm thuộm vụng về đến thế.
Tạ Tây Hoa buồn cười: “Cậu từng học cách đút rượu bằng miệng chưa?”
Trần Diệp cắn răng gật đầu.
Nhìn là biết nói dối. Tạ Tây Hoa trầm mặc một lát, sau đó đối mặt với y bảo: “Vậy cậu thử xem, nếu làm đổ rượu coi như không đạt yêu cầu.”
Vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng cửa mở, một thiếu niên tươi cười chạy vào: “Xin lỗi vì đã đến muộn! Em vừa mới từ Phi Thiên về, trên đường bị kẹt xe.”
Một vài người ngơ ngác nhìn nhau. Đây mới là cậu MB, thế người ngồi cạnh Tạ Tây Hoa là ai?
Trần Diệp lập tức đứng dậy. Bên cạnh đã có mấy người cười nhạo: “Ối chà, Tạ thiếu gia quả là lão luyện tình trường, ngay cả người qua đường cũng muốn đục nước béo cò.”
Trần Diệp không nói một lời, bỏ chạy trối chết.