Từ Hạo Miểu trở về nước trước kỳ nghỉ hè, Tăng Thanh từ chối lời mời của hắn với lý do sắp thi cuối kỳ.
Ngày thứ năm của kỳ nghỉ hè, ở Bình Thành bắt đầu mưa từ 9 giờ tối, đến 11 giờ vẫn chưa tạnh, tiếng mưa “ào ào” loáng thoáng xen kẽ với tiếng xe điện “tít tít” chói tai, đủ để thấy ngoài trời mưa to đến cỡ nào.
Tăng Thanh kéo ghế ngồi bên cửa sổ, rèm cửa hơi hé, thời gian tí tách trôi qua.
Thật ra Tăng Thanh không cần kéo rèm cửa cũng đoán ra được tình hình bề ngoài mưa gió đến cỡ nào. Dù gì thì kiếp trước trong trận mưa này, Tăng Thanh đang rúc mình trong tầng hầm tối tăm nghe suốt cả đêm.
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau nắng đẹp, ăn xong bữa sáng, Trần Mẫn Hồng đi làm, Hứa Tuấn Phong và Tăng Thanh đi tham gia hoạt động tình nguyện. Trong thang máy, Tăng Thanh cười nói với Hứa Tuấn Phong: “Ba, ba đoán xem hôm nay là ngày gì?”
Hứa Tuấn Phong cũng không ngu ngơ như lần đầu gặp con trai, trái lại, Hứa Tuấn Phong nói chuyện rất hài hước, thân thiện và luôn nở nụ cười trên môi, rất được học sinh trong trường yêu mến. Hứa Tuấn Phong nghiêm túc suy nghĩ, nhìn Tăng Thanh, nói đùa: “Chẳng lẽ con yêu đương?”
“Không nha, con sẽ không yêu sớm đâu.” Tăng Thanh cong mi mắt, “Hôm nay là cuộc sống mới của con!”
Hứa Tuấn Phong khá buồn cười: “Đi làm tình nguyện chính là cuộc sống mới?”
“Vâng!”
Bởi vì ngày này ở kiếp trước Tăng Thanh đã chết, không thể làm được bất cứ điều gì, thế nên bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đều là cuộc sống mới.
Sau khi đến cô nhi viện, Hứa Tuấn Phong đến dạy chữ số cho những đứa trẻ lớn hơn, còn Tăng Thanh chơi trốn tìm ngoài trời với một số đứa trẻ ba – bốn tuổi.
Cánh tay đè trên thân cây, Tăng Thanh úp mặt vào giữa cánh tay, cười nói: “Hết giờ, các em trốn xong chưa?”
Không ai trả lời, Tăng Thanh đợi vài giây, buông tay xuống, quay người lại, không ngờ chạm vào một đôi mắt màu hổ phách.
Người nọ có nước da rất trắng, ngũ quan thanh tuấn, con ngươi màu nhạt lẳng lặng nhìn Tăng Thanh, dáng vẻ trời sinh lạnh nhạt, không phải là Chung Kí Bạch thì là ai?
Tăng Thanh sửng sốt, bỗng nhiên cậu nghe Chung Kí Bạch thấp giọng nói: “Anh xin lỗi vì đến đây không báo trước cho em, chỉ là hôm nay…. Anh rất muốn gặp em.”
*
Từ Hạo Miểu là người giỏi nhất trong việc làm ra vẻ, hắn lại sinh ra với túi da xinh đẹp dễ dàng lừa gạt mắt người đời, thế nên chỉ bằng đôi ba câu đã dỗ dành được vài đứa trẻ ba – bốn tuổi chậm phát triển trí tuệ đi theo hắn đọc sách vẽ tranh. Từ Hạo Miểu ở lại một lúc rồi bước ra khỏi thư viện.
Bên ngoài, Lục Minh Kha đứng dựa ven tường, nghe tiếng thì uể oải nhấc mi mắt nhìn Từ Hạo Miểu: “Giải quyết xong?”
“Ừ.” Từ Hạo Miểu đáp.
“Mày có chắc Chung Kí Bạch sẽ nói theo ý mày chứ?”
Từ Hạo Miểu cười nhạt: “Lâu như vậy còn chưa theo đuổi được em ấy, như vậy không đủ chứng minh lương tâm hắn vẫn đang cắn rứt hay sao?”
Một kẻ như Chung Kí Bạch là thể loại người bề ngoài kiêu ngạo nhưng thực chất trong lòng luôn tự ti, một khi để ý tới thứ gì đó, hắn ta sẽ chủ động nhận thua ngay cả khi đã công bố thắng thua trong trò đặt cược, chứ đừng nói Chung Kí Bạch vẫn luôn cắn rứt lương tâm. Thế nên Chung Kí Bạch không dám đánh cược, không dám đánh cược Tăng Thanh sẽ lựa chọn hắn.
Mặc dù Tăng Thanh hiện giờ đang cân nhắc nghiêm túc xem xét nên chọn ai làm bạn trai, Chung Kí Bạch cũng ngoan ngoãn tuân thủ luật chơi. Thế nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường; là những kẻ luôn ghen ghét tình yêu của Tăng Thanh dành cho Chung Kí Bạch, bọn họ đều biết rõ ràng, chung quy Chung Kí Bạch là đặc biệt, nếu cứ ép so kè cao thấp, người thắng cuối cùng nhất định là Chung Kí Bạch, chỉ cần Chung Kí Bạch cương quyết phản đối, hai người bọn họ sẽ không có cửa để thắng.
Nếu muốn chiếm hữu riêng cùng nghĩa với việc thua cuộc, vậy nên việc tính kế để đâm thủng cục diện bế tắc và giành được vị trí là điều đương nhiên.
Từ Hạo Miểu lưng dựa tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài: Nếu hắn mà là Chung Kí Bạch, thì sẽ không có chuyện của người khác, Thanh Thanh sẽ là của một mình hắn.
Lục Minh Kha cũng biết trong thời gian ngắn mình không thể so lại được Chung Kí Bạch, nhưng Lục Minh Kha lại lo lắng chuyện khác, nghiêng đầu nói: “Tăng Thanh thì sao? Sao mày chắc em ấy sẽ tiếp nhận cả ba người? Trước kia….” Lục Minh Kha dừng lại rồi tiếp tục, “Trước kia cùng lúc hai người, em ấy còn không chịu.”
Như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt Từ Hạo Miểu dịu lại, khẽ nói: “Thanh Thanh quá tham luyến tình yêu của người khác, nếu em ấy đặt chúng ta cùng bàn cân so sánh với Chung Kí Bạch, chứng tỏ em ấy cũng thích chúng ta….”
“Còn chuyện quá khứ,” Từ Hạo Miểu nhẹ nhàng giải thích tỉ mỉ, dáng vẻ như thể anh em tốt đang dạy dỗ Lục Minh Kha, “Đã làm sai, sao dám kỳ vọng em ấy thích? Về sau đừng ép buộc em ấy, càng ép buộc thì em ấy càng chán ghét.”
Nhắc đến chuyện quá khứ, Lục Minh Kha cười lạnh một tiếng, “Đm, mày mới đứa đáng ăn đòn! Sao lúc ấy tao không đánh chết mày luôn cho rồi.”
Lúc đầu Lục Minh Kha chỉ muốn chơi đùa tình cảm, nếu không phải hắn bắt gặp Từ Hạo Miểu cưỡng hiếp Tăng Thanh, thì sao hắn sẽ bị dụ dỗ phạm phải sai lầm? Nếu không phải là do Từ Hạo Miểu châm ngòi kích tướng, thì sao hắn sẽ cự tuyệt tình cảm của mình dành cho Tằng Thanh? Có lẽ lúc đó hắn sẽ bối rối một khoảng thời gian, nhưng đến cuối cùng chắc chắn hắn sẽ tỏ tình với Tăng Thanh, rồi bọn họ sẽ tự nhiên mà hẹn hò, từng bước yêu nhau và đến bước làm tình.
Thôi. Nói cho cùng vẫn là lỗi của hắn.
Từ Hạo Miểu liếc mắt nhìn Lục Minh Kha, mỉm cười nói: “Không đến phiên mày dạy tao, việc nào ra việc đó, về sau chúng ta phải chung sống hòa thuận, không được ép buộc em ấy.”
Chơi tâm cơ, giả vờ đáng thương để Thanh Thanh tự nguyện “cắt đất nhượng bộ” thì không được tính là ép buộc.
Từ Hạo Miểu nghĩ thầm: Tình yêu bốn người, sao có thể hoàn toàn không có sự cạnh tranh? Nếu Tăng Thanh là một chú thỏ trắng nhỏ, không biết hắn có thể ăn được mấy phần thịt, tranh được mấy phần tình yêu. Hắn lại không phải loại ngu ngốc không biết cách khống chế đúng mực như Lục Minh Kha.
“Chuyện chưa đâu vào đâu, giờ còn quá sớm để em ấy mở lòng.”
“Không sớm, phòng ngừa chu đáo mà thôi.”
Hai người họ đứng ngoài thư viện như đang đứng phạt, câu được câu không múa mép khua môi cà khịa lẫn nhau. 10h30 sáng, mặt trời đã lên cao, nắng chói chang.
Từ Hạo Miểu nheo mắt, đột nhiên nghe thấy Lục Minh Kha đổi chủ đề: “Bây giờ mày không muốn gặp em ấy sao?”
Từ Hạo Miểu ngẩn ra.
“Chúng ta đều sợ em ấy xảy ra chuyện giống như kiếp trước nên đã canh giữ bên em suốt cả đêm.” Lục Minh Kha bất cần xoay xoay di động, “Một tiếng rưỡi trước chạy tới đây, thế nhưng chỉ có Chung Kí Bạch mới được nói chuyện với em ấy. Lúc đưa ra vấn đề này, tao không tin mày không nghĩ đến cách chiếm spotlight.”
Từ Hạo Miểu phản ứng lại, trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên cười nói: “Lần này thật sự tao không làm vậy.”
“Lần này thật sự không có chuyện đó.”
Hôm nay quá đặc biệt, quá khiến lòng người bất an, chỉ cần nhìn thấy em ấy an toàn là đủ rồi, không dám vọng tưởng sẽ được gặp mặt nói chuyện đôi câu.
“Không tệ lắm, chờ đợi nhiều ngày như vậy, ngày hôm nay cũng không tệ.”
Hừ, cũng phải phòng ngừa Lục Minh Kha đi tìm kẻ lừa đảo.
– —-
Tổng kết:
Chung Chơi Ngu: thành tích: chơi ngu lấy tiếng, luôn tự mình quay vào ô “mất vợ”.
Lục Chó Điên: Thành tích: Một mình hụi hai thằng. *trong đầu tự nảy ra câu hát “một mình tao chấp hết, hếttt, hếttt”*
Từ Bao Cát: Thành tích: Thâm nho nhọ nồi, chơi hơi dơ, biết mình đấu không lại thì mình xài chiêu tâm lý, làm gì cũng lôi ra ăn hành.