Bữa cơm kết thúc, Tăng Thanh tiễn Lục Minh Kha rời đi, cậu cười đùa cùng bố mẹ xem TV, sau đó trở về phòng làm bài tập.
Các đề thi không quá khó, Tăng Thanh viết thoăn thoắt mọi bài tập cứ như không cần dùng não, thế nhưng khi viết gần hết đề thi, đến câu hỏi cuối cùng, Tăng Thanh đột nhiên dừng bút.
Một chữ T, một chữ M…. Đó không phải chữ “giải”….
Tăng Thanh cụp mắt nhìn xuống, im lặng một lúc rồi đột nhiên đặt bút xuống, gạt bài thi sang một bên, mở ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó, toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ, như thể Tăng Thanh đã làm đi làm lại rất nhiều lần.
Hộp quà bằng bìa cứng có kích thước bằng một cuốn sổ, độ dày chỉ tầm năm sáu centimet, khi mở nắp ra, bên trong có chứa hơn chục tấm bưu thiếp.
Tăng Thanh cầm lấy một tập giấy hơi nặng.
Dòng đầu tiên trên giấy ghi: Đàm Nghiên Lệ đã chuyển nhà, địa chỉ lần trước anh đưa cho em cần phải sửa lại, địa chỉ là xxxx…….
……
Bây giờ anh đã ổn hơn rồi, em đừng lo lắng cho anh nhé.
Thanh Thanh, anh hy vọng em luôn vui vẻ, khỏe mạnh và hạnh phúc.
20xx.03.26
—— Từ Hạo Miểu.
Đàm Nghiên Lệ là một người bạn thân thời thơ ấu của Tăng Thanh ngoại trừ Chung Kí Bạch, cô ấy đã chuyển đi từ nhỏ. Kiếp trước lúc chết, Tăng Thanh đã viết trên nóc sân thượng: Đàm Nghiên Lệ, về sau cậu không bao giờ được gặp tớ nữa rồi, tớ cũng vậy, tớ không thể đi chơi với cậu được nữa.
Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày cuối cùng bức thư này được gửi tới.
Tăng Thanh đọc lại tờ thứ nhất, sau đó mới lật xem tờ thứ hai.
Lật xem hơn chục trang giấy, có kể về tình hình hiện tại của một giáo viên nào đó ở trường tiểu học, có kể về tung tích của một số người bạn cũ, có kể về tin tức một dì nào đó ở cô nhi viện…. Mỗi một người, đều là những người đối xử tốt với Tăng Thanh mà Tăng Thanh từng gặp, nhưng cũng vì số phận mà chia xa.
Câu cuối cùng của bức thư là: Thanh Thanh, anh hy vọng em luôn vui vẻ, khỏe mạnh và hạnh phúc.
Bây giờ Tăng Thanh rất vui vẻ, khỏe mạnh và hạnh phúc, bố mẹ rất quan tâm tới Tăng Thanh, giáo viên luôn khen Tăng Thanh thông minh, trong trường Tăng Thanh quen rất nhiều bạn bè và họ đều không ghét cậu, thậm chí cuối tuần còn rủ Tăng Thanh ra ngoài chơi, không ai ghét Tăng Thanh cả….
Mặc dù Tăng Thanh biết một số bạn học chơi với cậu là vì Từ Hạo Miểu mua chuộc, thế nhưng……
Tăng Thanh thả thư vào hộp.
Nhưng Tăng Thanh cũng không kém, những cậu bạn đó đều thẳng thắn thừa nhận có người đưa quà “hối lộ” cho họ, bọn họ đều bị cậu “thu mua”.
Tăng Thanh lấy ra cuốn nhật ký cũ ở sâu trong hộc bàn, cầm bút lên.
Con người nên nhìn về phía trước, quá khứ bất hạnh đến đâu cũng đừng để tâm, tương lai về sau sẽ tốt hơn thôi.
*
“Miêu Miêu, con có thư gửi tới.” Người phụ nữ đặt chiếc phong bì màu trắng lên tủ đầu giường trong phòng bệnh, đẩy qua.
Gia sư vừa mới rời đi nửa tiếng, Từ Hạo Miểu cúi đầu lật trang sách, vừa xem vừa bâng quơ nói: “Mẹ để đó, chờ….”
“Là đứa nhỏ tên Tăng Thanh gửi tới.”
Từ Hạo Miểu chợt siết chặt tay, lập tức làm ra vết nhăn trên tờ giấy, hai giây sau, hắn quay đầu lẳng lặng nhìn lá thư, nỉ non nói: “Mẹ, mẹ không gạt con chứ?”
Trương Đình Chi sững người, cầm lấy lá thư thả vào trong tay Từ Hạo Miểu.
“Con xem đi.”
Từ Hạo Miểu cuộn tròn ngón tay, siết chặt, chậm rãi nâng tay lên, tay áo rộng của áo bệnh nhân trượt xuống để lộ ra chiếc vòng tay màu đỏ trên cổ tay gầy gò tái nhợt, xuống thêm chút nữa là những vết thương xấu xí đã kết vảy. Tầm mắt Từ Hạo Miểu chưa từng để ý tới nó, mà dừng trên bức thư.
——Người gửi: Tăng Thanh.
Trương Đình Chi nhìn thấy con trai của mình lộ ra nụ cười nhẹ, sau đó mở lá thư ra một cách cẩn thận và khẽ khàng với đôi tay run rẩy như đang cầm một thứ gì đó dễ vỡ.
Trong lòng bà chợt chua xót, nhịn không được mà nghĩ tới cảnh tượng hơn một tháng trước.
Người con trai mà bà luôn cho rằng là hoàn hảo nhất, cầm trên tay con dao gọt hoa quả, lưỡi dao kề trên cánh tay, mỉm cười với họ: “Có phải ba mẹ cũng nói là con đã sai?”
“Mẹ không phải…”
“Phải rồi, sai thì nên bị trừng phạt.”
Lời còn chưa dứt, máu lập tức bắn tung tóe…
Hốc mắt Trương Đình Chi dâng lên luồng nhiệt, bà vội vàng nhắm mắt, ngừng suy nghĩ, khi bà mở mắt thì ngồi thẳng lưng, lại trở về làm một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang. Trương Đình Chi đứng dậy: “Mẹ còn chuyện bận, con ở một mình được chứ?”
“Vâng…” Từ Hạo Miểu không để ý tới bà.
Trương Đình Chi quay người rời đi, bước chân ổn định.
Vừa mở cửa, bà nghe thấy từ phía sau truyền tới tiếng cười khẽ, tay chợt khựng lại, sau đó mở cửa sải bước đi ra ngoài. Con trai của bà vẫn luôn nghe lời, luôn luôn đứng đắn, không bao giờ cự tuyệt sự sắp xếp của bà, hắn lớn lên trở thành dáng vẻ đúng theo ý định của bà. Cho dù con trai bà đã làm tổn thương đứa bé kia, nhưng hắn cũng không nên một mình gánh chịu, bà cũng có lỗi sai, đã đến nông nỗi này, sao còn dám mắc lỗi thêm lần nữa?
Từ Hạo Miểu ngồi trên giường bệnh, khẽ đọc thành tiếng: “…. Muốn gặp tôi, chỉ cần hẹn trước…. Tôi nói trước, sắp tới lớp 12 tôi không yêu sớm, muốn gặp cũng chỉ là bạn….”
“……Nhớ nghe lời bác sĩ và đừng tự hại mình nữa……”
Bên môi thiếu niên ngậm ý cười, vẫn ôn hòa như trước, thế nhưng đôi mắt vừa chớp, lông mi hơi ướt, hắn nói: “Thanh Thanh, em quá mềm lòng…..”
“Thì ra em vẫn còn thương anh, kẻ lừa đảo lại gạt người, thật quá đáng….”
Giọng điệu thong thả mà sung sướng, mang theo chút trách móc như người yêu.
Hắn biết mà, nó sẽ có tác dụng.
Để cha mẹ thấy hắn mắc bệnh, đưa hắn ra nước ngoài trị liệu, để Tăng Thanh nghe được trạng thái thảm hại của hắn, dụ địch thâm nhập, lại lấy viên đạn bọc đường từ từ tấn công…. Quả nhiên có tác dụng…..
Từ Hạo Miểu cẩn thận gập thư bỏ vào phong bì, đầu tiên đặt dưới gối, nghĩ đi nghĩ lại sợ bị đè hỏng, hắn lại lấy ra, nhìn quanh bốn phía, trông thấy trên ghế sofa đặt một con gấu bống cỡ to, Từ Hạo Miểu vội xuống giường kéo nó qua, kéo khóa và giấu lá thư vào bên trong.
Đêm đến, Từ Hạo Miểu ôm gấu bông ngủ, không cựa quậy, chìm sâu vào giấc ngủ, tuy hình ảnh có hơi buồn cười nhưng kỳ thực đã lâu rồi hắn không có một giấc ngủ ngon, cho dù Từ Hạo Miểu có tính kế tới cỡ nào đi chăng nữa vẫn không có gì thẳng nổi một trái tim chân thành không ổn định.
Muốn gặp em ấy nhưng không thể, nỗi niềm nhớ nhung dày vò buộc hắn phải dùng dây thừng tự trói mình vào giường. Đây là sự thật. Hành vi của Từ Hạo Miểu không bình thường, hắn bị cha mẹ đưa đến bệnh viện và lại bị chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần phân liệt. Đây cũng là sự thật. Dọc theo những dấu vết từng có, Từ Hạo Miểu chắp nối bù đắp lại từng tiếc nuối của Tăng Thanh trong quá khứ. Đây cũng là thật……
Chỉ có việc giả vờ đáng thương, mới là tính kế.
Nhưng Từ Hạo Miểu không chắc liệu Tăng Thanh có thương hại hắn hay không —— may mắn thay, Tăng Thanh vẫn là Tăng Thanh của trước kia, em ấy bằng lòng gặp hắn.
Trong mộng, Từ Hạo Miểu vòng tay qua eo Tăng Thanh, dùng cằm cọ cọ tóc em ấy, cười nói: “Em không thể vứt bỏ được anh đâu.”
– —-