Vệ Lạc vừa ngước mắt, cách một biển đầu người, liền đối diện với ánh nhìn đang nặng nề chiếu tới của công tử Kính Lăng.
Bốn mắt vừa gặp nhau, thế nhưng Vệ Lạc lại ngớ ra.
Bởi vì, ánh mắt của hắn chỉ có trầm tư và nghi hoặc, ánh mắt mang một sát ý nào đó nàng vốn nghĩ sẽ xuất hiện, lại chưa từng xuất hiện.
Chỉ thoáng ngẩn người, Vệ Lạc liền thu tầm mắt.
Thái cơ hiển nhiên chỉ là nghi hoặc không rõ, không moi được đáp án từ Vệ Lạc, nàng ta cũng thu tầm mắt, dời sự chú ý sang chỗ khác.
Cứ thế, đã có không ít quý nhân đều chú mục vào người nàng ta.
Chúng công tử tới tấp giơ ly rượu ra hiệu. Trong huyên náo, Thái cơ lắc eo, lả lướt thướt tha đứng dậy, đi về giữa sân tiệc.
Nàng ta mới đi mấy bước, Sở công tử Bất Ly đã đưa tay ra, chụp chặt lấy cánh tay nàng, kéo vào lòng. Thái cơ ưm một tiếng, khẽ kêu lên, Sở công tử Bất Ly vừa bật cười ha hả vừa giơ ly uống một hớp, sau đó cúi đầu, mớm vào khuôn miệng nhỏ của nàng ta.
Hắn mớm quá nhanh, rượu theo miệng Thái cơ chảy ra, Thái cơ vừa giãy dụa vừa nũng nịu phản đối, hồi lâu sau, nàng ta mới vùng vẫy đứng dậy từ trong lòng công tử Bất Ly.
Thần kỳ chính là, tận đến khi nàng ta đứng thẳng lần nữa, rượu trong ly của nàng vẫn ổn định, một giọt cũng không sánh ra ngoài.
Tên bãi cỏ, vì bắt gặp Thái cơ đi tới, giữa một tràng cười rộ và tiếng trống, quyền quý hàng trước chốc chốc lại có công tử vỗ đùi, thét mời Thái cơ ngồi lên đó. Thái cơ dọc đường dịu dàng ý cười, vừa quở trách liền phong tình hiện cả, khiến chúng công tử càng thêm gióng trống rền.
Chẳng qua, tiếng cười cũng vậy, trống thúc cũng thế, đều chẳng can chi đến phần tiệc bên Tề.
Công tử Trật từ từ nhấp rượu trong ly, gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm.
Nghĩa Tín quân lại thưởng thức chúng công tử và Thái cơ tán tỉnh nhau, trong mắt hoa đào thấp thoáng ý cười.
Vệ Lạc ngồi giữa hai người này, thật sự có chút khó chịu.
Nàng đưa tay với lấy ly rượu trên kỷ, chậm rãi nhấp một ngụm.
Chính vào lúc này, giọng công tử Trật đột nhiên vang lên, “Cơ vốn là Nguyệt cơ của công tử Kính Lăng?”
Không ngờ giữa bầu không khí thế này, y lại mở miệng với Vệ Lạc.
Vệ Lạc ngẩng đầu, trước tiên nàng quan sát Nghĩa Tín quân bên người, thấy trên gương mặt tuấn tú của hắn vẫn mang cười như cũ, cũng không tỏ rõ ý ngăn cản thì mới chuyển sang công tử Trật.
Mắt mặc ngọc đong đầy ôn hòa, thậm chí có thể nói bất giác đã toát ra một thứ quen thuộc nào đó mà nhìn công tử Trật, nàng nhẹ giọng đáp lại: “Đúng vậy.”
Công tử Trật gật đầu, y lại chòng chọc đánh giá đôi mắt mặc ngọc của Vệ Lạc một hồi.
Giây lát, y ngẩng đầu lướt qua Nghĩa Tín quân, lạnh lùng, chậm rãi thong thả rằng: “Hổ chưa hề giết ta, Nghĩa Tín quân có phải tức giận lắm chăng?”
Bên hông Vệ Lạc siết lại.
Sau đó, nàng nghe Nghĩa Tín quân khinh thị cười giễu phía trên đỉnh đầu: “Lời của công tử, Nghĩa Tín quân quả thực nghe không rõ.”
Trên gương mặt tuấn tú của công tử Trật lóe một tia trào phóng, y dựa lưng ra sau, khoan khoái thở nhẹ một hơi rồi, ngữ khí ôn hòa cất lời: “Nói ra cũng là, Trật thực sự cảm kích quân. Năm đó thái tử hiến tặng quân cho phụ hầu, không lâu sau ông liền quái bệnh quấn thân. Quyền lực của thái tử, đều chuyển cả sang quân.”
Công tử Trật vừa nói tới đây, Vệ Lạc liền nhận rõ, Nghĩa Tín quân phía sau nàng thân thể cứng đờ! Cánh tay đang vòng qua hông nàng lại siết mạnh thêm một phần, mà ngay cả nhịp tim của hắn, cũng hơi trì xuống.
Bấy giờ, công tử Trật quay đầu, lắc lắc rượu trong ly với Nghĩa Tín quân, trên gương mặt tuấn tú tràn tươi cười, ngữ điệu ung dung: “Trật cực hận thái tử, sau khi hắn chết, Trật bí tỉ ba ngày! Cười to ba ngày! Chỉ mới một tháng, liền có cựu thần tìm đến, mời thứ tử ta đây về nước. Việc vui cả đời của Trật, đều do quân ban tặng, ân nghĩa độ này, Trật khắc ghi tâm khảm.”
Y nói tới đây, nâng ly, đưa về phía Nghĩa Tín quân, cao giọng: “Cạn nào!”
Sau đó y ngẩng đầu, một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Hai chữ “Uống nào” công tử Trật thốt ra hết sức vang dội, khiến người xung quanh đều nhìn về nơi này.
Trong ánh nhìn của chúng nhân, Nghĩa Tín quân cũng khẽ mỉm cười. Chỉ thấy hắn động tác tao nhã từ trong tay Vệ Lạc cầm lấy ly rượu của nàng, sau đó ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, hắn lắc ly rượu không về phía công tử Trật, vừa làm vậy, vết son trên mép ly liền trông rõ. Nghĩa Tín quân mỉm cười nói, “Cạn nào.”
Dứt lời, hắn thong dong thả ly rượu lại trên kỷ.
Chúng thần phía sau công tử Dật đều lóe qua vẻ phẫn nộ.
Nghĩa Tín quân lại dám lấy rượu phụ nhân mà mời lại, quả là quá vô lễ, cho nên bọn họ rất tức giận.
Chẳng qua công tử Trật vẫn trước sau như một, nụ cười trên gương mặt tuấn tú ôn hòa vô hạn.
Y cúi xuống liếc qua Vệ Lạc, đột nhiên đưa đầu ra, liền ngay trước mặt Nghĩa Tín quân, in lướt một nụ hôn trên mặt nàng!
Động tác của y coi thì ung dung, nhưng thực tế lại vô cùng nhanh chóng, hơn nữa còn mang theo lực. Lần này, Vệ Lạc sững người, mà Nghĩa Tín quân cũng không thể ôm nàng né đi.
Cứ vậy, công tử Trật vẫn để lại một nụ hôn trên mặt Vệ Lạc.
Hôn rồi, công tử Trật mím môi, dư vị vô hạn cười nhạt: “Quả nhiên đúng là tuyệt đại giai nhân, thơm mượt mềm mại, dư vị vô tận. Quân lấy rượu của cơ mời Trật, Trật thực sự vui mừng khôn xiết!”
Y nói, ngươi đưa rượu giai nhân này đã uống qua mà mời ta, ta thực sự thích lắm đấy.
Lời như vậy, đi kèm với động tác khinh bạc của y vừa nãy, đúng thực là phản kích với hành vi lúc trước của Nghĩa Tín quân.
Do rằng, Nghĩa Tín quân ôm nữ nhân của mình vào ngực rồi, lại còn tùy ý để y khinh bạc. Đây chính là một biểu hiện của sự vô năng.
Hiệp này, hai người mỗi kẻ đều có chiêu thắng, thành thế hòa.
Vệ Lạc chớp chớp mắt, mặt mang nét cười nhàn nhạt, nửa ngày, nàng mới rũ rèm mi, cay đắng mà nghĩ: Bất kể thế nào, cuối cùng ta cũng chỉ là một cơ. Cũng chẳng hay đến khi nao, nam nhân thế gian mới không dám khinh thị ta, bỡn cợt ta?
Vệ Lạc thầm thở dài một hơi, ánh mắt đăm đăm về phía trước.
Vừa làm thế, nàng lại đối diện với tầm mắt của công tử Kính Lăng.
Trong con ngươi hắn tích tụ phẫn nộ.
Không biết vì sao, vào lúc này, đối diện với nét mặt nén giận của hắn, Vệ Lạc cũng không hề phản cảm.
Thế nhưng dù không phản cảm, lại chẳng tránh khỏi chua xót. Đồng thời với chua xót, nàng lại sinh hận ý, lại cảm cay đắng với công tử Kính Lăng.
Vệ Lạc không hề muốn vì công tử Kính Lăng, mà bản thân lại gợn sóng bất cứ tâm tình gì chút nào.
Ngay sau đó, nàng thấp mày thuận mắt, vạn ngàn tâm tình đều giấu mất.
Bấy giờ, giữa tràng cười rộ của chúng công tử, Thái cơ đã trở lại tháp.
Tiếng trống lại nổi lên!
Sanh nhạc lại vang dậy!
Trong nhạc âm mị hoặc êm ái, bốn đoàn vũ cơ nhẹ lướt điệu múa.
Một canh giờ chất vấn đã qua, hiện tại đến phiên một đại gia khác – Nguyên cơ lên biểu diễn.
Nguyên cơ biểu diễn thì Thái cơ cũng uyển chuyển thối lui. Khi nàng ta lùi tới trong góc thì thị tỳ phía sau công tử Kính Lăng cũng bước nhẹ theo sau, nói với nàng ta hai câu.
Hai câu này vừa xuất, trên gương mặt mỹ lệ của Thái cơ tức thì giăng đầy ửng đỏ. Nàng xấu hổ mang khiếp trông về phía công tử Kính Lăng.
Có điều công tử Kính Lăng cũng không nhìn nàng, hắn đang ngẩng đầu lên, tay vuốt v e ly rượu, mang một thái độ hờ hững, chăm chú vào Vệ Lạc trong lòng Nghĩa Tín quân.
Thái cơ bắt gặp cảnh này thì đầu hơi gục xuống, thu tầm mắt, dịu dàng vái chào với thị tỳ kia.
Thị tỳ gật gật đầu, thản nhiên chịu một lễ này của nàng, sau đó, cô ta móc ra từ trong ngực bốn miếng ngọc bội tinh xảo, nhét hết cả vào lòng Thái cơ.
Thái cơ mặc cô ta nhét ngọc bội vào vạt áo của mình, sau đó, nàng hơi nghiêng người, uyển chuyển vái chào với công tử Kính Lăng, khom người lui đi.
Đây là chuyện xảy ra trong góc, ngoại trừ người liên quan, không một ai chú ý tới. Thậm chí ngay cả công tử Kính Lăng cũng chưa từng ngoảnh đầu xem một lần.
Khoảng khắc này, Vệ Lạc chớp mắt, nỗ lực xóa đi chua xót đang dâng bờ mi.
Đột nhiên, bên người nàng lại truyền tới giọng nói của công tử Trật, “Lúc cơ còn trong phủ công tử Kính Lăng, có từng quen một tiểu nhi, tên Vệ Lạc chăng? Nó cũng hai mắt tựa mặc ngọc, trông khá dễ gần dễ ưa.”