Việt Cơ

Chương 163: Rời Khỏi Tân Điền



Vệ Lạc tuyệt đối không ngờ rằng, Cao Dật sẽ nhắc tới tên mình vào thời điểm này! Hóa ra, y vẫn còn nhớ mình.

Nàng ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thế nhưng lại nhìn sang Nghĩa Tín quân.

Khuôn mặt Nghĩa Tín quân có chút lạnh lùng, cứng đờ.

Vệ Lạc thấy thế thì hơi cúi đầu, ngậm miệng, không hề đáp lại câu hỏi của công tử Trật.

Công tử Trật thấy nàng lờ đi thì hơi cười cười, liền thu tầm mắt.

Đến sau, màn biểu diễn của Nguyên cơ Khánh cơ, tất cả mọi người đều có phần thờ ơ.

Thời gian trôi qua rất mau, chẳng mấy chốc đã đến lúc tan tiệc.

Vệ Lạc bị Nghĩa Tín quân ôm riết lấy eo, cúi đầu rời khỏi sân.

Dòng người như thủy triều, cứ tiến tới tiến tới, nàng hững hờ nghiêng đầu, dõi về phía thân hình cao lớn kia.

Vừa quay đầu lại, nàng liền trực tiếp đối diện với ánh mắt của công tử Kính Lăng.

Bốn mắt gặp nhau trong giây phút, Vệ Lạc rũ rèm mi, ngay tại trong lòng Nghĩa Tín quân, hơi vái chào về phía công tử Kính Lăng, sau đó, nàng quay đi, không bao giờ ngoảnh lại nữa.

Nàng đang cáo biệt, lần từ biệt này, có lẽ sẽ là vĩnh viễn. Nam nhân này, quốc gia này, nơi chốn này, chẳng hay một đời nàng, có còn lần thứ hai gặp gỡ?

Hốt nhiên, nàng cảm thấy rất mệt mỏi, chua xót và bi thương.

Vệ Lạc chớp chớp mắt, giấu hết thứ tâm tình ấy vào lòng.

Yến hội vẫn còn cử hành, có điều sự xuất hiện của công tử Trật rõ ràng đã làm tâm trạng Nghĩa Tín quân không còn ở đây nữa. Phỏng chừng dừng chân ở Tấn chưa bao lâu thì hắn sẽ lên đường.

Công tử Kính Lăng lẳng lặng trông theo hướng Vệ Lạc rời đi, hắn tất nhiên đã nhìn thấy lời cáo biệt của Vệ Lạc. Không biết vì sao, khoảng khắc nàng cúi chào rồi quay đi, hắn phát hiện ngực mình lại bức bối khó chịu, lại thêm một trận khó thở.

Vệ Lạc lên xe ngựa của Nghĩa Tín quân, một đường trở về dịch quán.

Quả nhiên như nàng dự liệu, sau mấy ngày, Nghĩa Tín quân liền dẫn nàng khởi hành về đất Tề. Mà công tử Trật, thì vẫn lưu lại nước Tấn.

Đoàn xe dằng dặc, uốn lượn chạy khỏi Tân Điền. Dọc theo đường đi, lại là xe hương đưa tiễn. Có điều lần này không chỉ Đại cơ đến đưa, mà những nhóm quý nữ thành Tân Điền khác cũng cùng nhau đến tống biệt.

Các nàng đỏ mắt thiết tha nhìn xe của Nghĩa Tín quân, con ngươi sáng quắc, chỉ chờ mong hắn có thể lộ diện một lần.

Ngoài dự liệu của Vệ Lạc chính là, Nghĩa Tín quân lại thực sự lộ diện. Hắn vén màn xe hai bên, để mình và Vệ Lạc đều hiển hiện dưới ánh dương, thản nhiên đối diện với chúng quý nữ.

Thành Tân Điền chấn động. Vô số người chen chúc dồn tới, nam nhân và nữ nhân, già cũng như trẻ, thời khắc này đều hưng phấn tột độ.

Bất tri bất giác, khắp thành Tân Điền đều hân hoan, một đường tiễn biệt.

Tận đến khi ra khỏi thành Tân Điền, Vệ Lạc vẫn chẳng nói năng gì. Nàng rất muốn bật cười khoái chí, rất muốn sung sướng mà tuyên bố, bản thân mình tự do.

Song, nàng không cao hứng, cũng không sung sướng nổi.

Lần từ biệt này, thực sự là vĩnh biệt. Cái thời đại mà giao thông bất tiện dường thế, từ Tề đến Tấn, đâu chỉ là mấy tháng lộ trình? Huống chi, giữa nàng và hắn, đã mang xót xa khắc cốt rồi.

Theo khoảng thời gian tận lực quên đi trôi qua, còn thêm cách trở không gian, lần từ biệt này, đã thật là vĩnh biệt. Từ biệt về sau, dẫu cho hận cũng hóa ra xa xỉ, ngoảnh đầu lại, chẳng qua chỉ người dưng mà thôi.

Vô hạn vô tận chơi vơi và mất mát, đau xót cùng đắng cay, dâng đầy nội tâm Vệ Lạc.

Thế nhưng nàng không hề tận lực né tránh thứ tình cảm ấy. Đây là lần cuối cùng nàng nhớ nhung nam nhân kia, hoài niệm chốn này, hãy cứ để nàng chìm đắm một chút đi.

Nghĩa Tín quân cũng không mở miệng. Hắn dựng thẳng mày, ngón tay vân vê không ngừng, hiển nhiên đang suy ngẫm vấn đề rất trọng yếu, thậm chí cũng chẳng còn lòng nào mà trò chuyện với Vệ Lạc.

Trong thư phòng phủ Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng ngồi ngay ngắn trên tháp, phía trước chân hắn, Thái cơ đang quỳ rạp người, mái đầu mỹ lệ dán đất, nức nở khóc rằng: “Quân vốn vô tâm, vậy thiếp không thể lưu lại.”

Nàng nói tới đây, nghẹn ngào một tiếng, thoáng ngẩng đầu về phía công tử Kính Lăng, nước mắt mông lung, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ chất đầy bi thương.

Vừa ngẩng đầu, thế nhưng nàng lại đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của công tử Kính Lăng, ngoài lạnh nhạt, còn thêm không kiên nhẫn.

Chẳng có gì so với vẻ mặt này càng khiến con người ta tuyệt vọng.

Thái cơ chỉ hơi ngẩn ra, thoắt cái sắc mặt trắng bệch. Nàng ta đột nhiên vô phương kiềm chế, lấy tay áo che mặt, tu tu khóc rống.

Tiếng khóc của nàng khiến công tử Kính Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn lặng yên quan sát nàng.

Tiếng khóc của Thái cơ vừa nhỏ đi một chút, công tử Kính Lăng chợt mở miệng, “Cớ gì cơ khóc? Tiếng khóc của cơ thống khổ khôn tả, lại cũng không vờ vĩnh.”

Hắn nói, sao cơ lại khóc lóc? Tiếng khóc của cơ nghe ra đúng như khóc thật, có vẻ rất đau đớn.

Câu hỏi này vừa vang lên, Thái cơ đang trong cơn khóc lóc cũng ngớ ra.

Nàng ta nức nở ngừng tiếng.

Nàng không dám tin nhìn về phía công tử Kính Lăng, trên mặt của nàng, hai mắt sưng đỏ, vệt lệ in rõ.

Trong biểu cảm của nàng vẫn mang theo thống khổ, chỉ có điều thống khổ còn tăng thêm một phần kinh ngạc.

Đúng, nàng ta rất kinh ngạc, bởi vì câu hỏi của công tử Kính Lăng, cực kỳ nực cười, cực kỳ ấu trĩ, hoàn toàn là một lời trẻ nhỏ vô tri mới thốt ra. Nếu không phải chính tai nghe thấy, có là mấy nàng cũng không tin.

Chẳng lẽ, cõi đời này có kẻ khóc, còn là gắng sức vờ khóc hay sao? Chẳng lẽ, trong trường hợp như vậy, đáng giá một người giả khóc hay sao?

Bốn mắt đối nhau.

Công tử Kính Lăng đánh giá Thái cơ vài lần, gương mặt tuấn tú lóe lên một tia âm u, hắn phất phất tay, trầm giọng nói: “Cơ muốn đi khỏi, thì cứ đi đi.” Một câu vừa dứt, hắn cao giọng quát, “Người đâu!”

“Vâng.”

Hai thị tỳ theo lời tiến vào.

Công tử Kính Lăng cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng ra lệnh: “Sắp hành trang cho Thái đại gia.”

“Vâng.”

Trong tiếng đáp của thị tỳ, công tử Kính Lăng đứng dậy, vạt áo xoay tròn, tay áo gương lên, vội vã bước ra ngoài.

Công tử Kính Lăng bước đi vô cùng gấp gáp. Chỉ chốc lát, hắn liền xông tới ngoài một sân viện.

Trong sân này cỏ thơm chen dày, hoa đào đầy đất, nhưng phòng cửa đóng chặt, quạnh vắng hoang vu.

Công tử Kính Lăng vừa vọt tới ngoài cửa viện, bóng dáng đang nhanh chân mà đi kia chợt khựng lại.

Hắn dừng lại, sững cả người, bất động thật lâu.

Thẳng một lát sau, một kiếm khách mới chạy chậm đến sau lưng hắn, hai tay chắp lại, nhẹ giọng hỏi:

“Hàn uyển chưa hề được quét sạch, xin cho thị tỳ dọn sơ qua rồi công tử hẵng vào.”

Tiếng hắn ta rất khẽ, vẻ mặt cũng rất cẩn thận.

Bởi vì hắn ta phát hiện công tử Kính Lăng trước mặt động tác cứng đờ, vẻ mặt cũng cứng đờ.

Mãi nửa ngày, công tử Kính Lăng mới giật giật ngón tay.

Hắn thở dài một hơi, trầm giọng ra lệnh: “Chỗ này, niêm phong đi.”

Kiếm khách ngẩn ra.

Hắn ta ngớ ra hiển nhiên chọc giận công tử Kính Lăng, chỉ thấy hắn vụt xoay người, trừng kiếm khách này phẫn nộ quát: “Niêm phong —”

Kiếm khách run người, chắp hai tay, to giọng đáp: “Dạ.”

Âm thanh vừa vang, công tử Kính Lăng đã tay áo vung lên, xoay người trở về.

Vừa xoay người, hắn lại khôi phục sự bình tĩnh ung dung, uy nghiêm lạnh lùng kia. Tựa hồ sự mất khống chết khi nãy, sự phẫn nộ khi nãy chỉ là kiếm khách bị hoa mắt mà thôi. Trong mơ hồ, kiếm khách nghe được hắn tự lẩm bẩm, “Chẳng qua một phụ nhân thế thôi, làm gì đến mức này?”

Sau khi đoàn xe Tề sứ chạy khỏi Tân Điền, liền tiến vào quan đạo dài đằng đẵng, hoang tàn vắng vẻ.

Thời đại này, thường thường là trăm dặm cũng không hơi người. Ngoại trừ đại thành cá biệt, rất nhiều nơi chỉ là hoang vu vô biên vô hạn.

Do đó mỗi khi đoàn xe Tề sứ mấy trăm cỗ, kéo dài khoảng mười dặm đi qua thì, chỉ cần nơi có người ở, cư dân bách tính phụ cận đều sẽ lũ lượt kéo tới. Lợi dụng khi đoàn xe tỏ vẻ thân thiện, bọn họ sẽ tới tấp xin vào, còn phụ nhân thì lại tự tiến cử giường chiếu với nam nhân trong đoàn xe.

Rất nhiều khi, những phụ nhân đó cũng không phải vì có thể được những nam nhân kia mang đi, hay khát vọng tiền tài cùng cuộc sống xa hoa.

Bọn họ sở cầu, vẻn vẹn chỉ là một đêm hoan lạc, là trong cuộc đời tịch mịch hoang liêu dằng dẵng này, vẻn vẹn được mấy lần k1ch thích và hưng phấn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.