Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 46-1: Vạn cá mê



An Cẩn lấy ra tôm, cua, cá đã trừ bỏ tạp chất đã chuẩn bị từ buổi trưa trong túi không gian ra.

Những người cá còn lại vì tranh giành vị trí bên cạnh cậu lại bắt đầu cãi lộn, chưa được hai câu là đòi đấm nhau.

An Cẩn vội vàng khuyên can, cậu đếm đếm, tính cả cậu thì tổng cộng có mười hai người cá.

Cậu suy nghĩ một lúc, đề nghị mười hai người cá xếp thành sáu người một hàng, hai hàng nổi đối diện nhau trên mặt nước, cậu ở vị trí chính giữa một hàng trong đó.

Kết quả không ai chịu ở ngoài cùng, An Cẩn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bảo bọn họ đồng thời vươn tay, chơi trò tay trắng tay đen để xác định vị trí của mình.

Cậu chuẩn bị không ít đồ ăn, nhưng số lượng người cá hôm nay tăng lên nên chia đều ra mỗi người chẳng được mấy.

Cậu cố gắng chia thành mười hai phần bằng nhau: “Được rồi, mỗi người một phần, chớ giành nhau.”

“Thơm quá!” Con ngươi bạch kim của Linh Linh vốn ảm đảm vì lo lắng sáng rực lên.

“Thơm quá đi!” Cốc Cốc hít sâu một hơi.

“Tại sao lại thơm như vậy? Đáng ghét, đồ ăn mà thú hai chân của tôi cho tôi chẳng thơm xíu nào!”

Những người cá còn lại cũng đều là vẻ mặt thèm thuồng, tức giận gật đầu đồng ý.

An Cẩn cười, không giấu riêng: “Các cậu hát cho đồ ăn, nếu trong lòng nghĩ rất muốn ăn nó thì chúng nó sẽ trở nên ngon hơn.”

Cốc Cốc nhìn về phía bờ: “Thú hai chân của tôi không ở đây, không có đồ ăn, tôi rất muốn thử!”

An Cẩn nói: “Không sao, cậu có thể thử lại vào bữa tối khi về nhà.”

Các chủ nhân của người cá trong phòng pha lê trông thấy An An chia đồ ăn, có người cảm thán: “Thông minh thực sự!”

“Tôi nói chứ không phải anh ngược đãi người cá đó chứ? Sao giống như chưa được ăn tôm bao giờ thế?”

“Nhà cậu có tốt hơn được chỗ nào không? Hận không thể ăn cả vỏ cua kia kìa.”

“Hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra người cá cũng biết dỗ người đẹp, vì là đồ ăn do người cá thuần sắc cho mà ăn đến là ngon!”

“Đừng nhìn nữa, bọn họ bắt đầu cảnh cáo rồi.”

Cốc Cốc nhe răng với phòng pha lê, hung dữ trừng mắt: “Thú hai chân tham lam, nhìn chằm chằm chúng ta, nhất định là muốn thừa cơ cướp đồ ăn của An An.”

An An nhìn các người cá lộ ra dáng vẻ dữ tợn với phòng pha lê: “…”

Cậu phát hiện, người cá cực kỳ cảnh giác với ánh mắt của con người, có vẻ sau khi bị nhìn chằm chằm sẽ cảm thấy mình đang bị đe dọa, tựa như bản năng của dã thú.

An Cẩn không quen biết với đám người trên bờ nên cũng không khuyên nhủ người cá đối xử nhã nhặn với họ, dẫu sao người cá rất quý giá, người có ý đồ với người cá chắc chắn không ít.

Người cá luôn cảnh giác không phải là chuyện xấu.

Sau khi ăn xong, các người cá tỏ vẻ vẫn chưa đã thèm: “An An, cậu thật lợi hại.”

“An An, cậu thật thông minh, ngay cả cách làm cho đồ ăn trở nên ngon hơn cũng biết!”

An Cân nghe một rổ lời khen thì có chút xấu hổ.

Cốc Cốc đề nghị chơi cầu trượt, An Cẩn nói: “Không nên vận động mạnh sau khi ăn cơm, chúng ta nói chuyện trước đã, lát nữa hẵng chơi.”

Các người cá lập tức hàn huyên, trước là nói về thú hai chân nhà mình, sau lại nói sang phụ kiện tóc, cuối cùng nói đến bạn đời.

Thế là đề tài lại quay về Duệ Duệ.

Con ngươi bạch kim của Linh Linh liếc qua lối vào: “Lần sau tôi nhất định phải dạy dỗ thú hai chân của Duệ Duệ một trận!”

“Đúng, thú hai chân thật quá đáng, dám không cho cậu và Duệ Duệ gặp nhau.”

Cái đuôi kim sắc của Linh Linh nôn nóng vẫy vẫy: “Hành động của chúng ta bị thú hai chân hạn chế, như vậy quá bất tiện.”

Cốc Cốc cũng cau mày: “Đúng, nhưng tôi cũng không nghĩ được cách nào khác, chưa kể qua mấy ngày nữa lại quên mất.”

Lòng An Cẩn chợt động: “Các cậu đều chỉ nhớ được chuyện trong bảy ngày thôi à?”

“Nhiều nhất là bảy ngày, có người cá khác có trí nhớ kém hơn.” Linh Linh chớp chớp mắt, “An An có thể nhớ mấy ngày?”

An Cẩn: “Tôi luôn nhớ hết, có thể nhớ rất lâu.”

Linh Linh hâm mộ: “Thật tốt.”

Cốc Cốc: “Cũng không sao, những chuyện đã quên đều là những chuyện không quan trọng.”

Buổi chiều, Norman đến đón An Cẩn, không về thẳng hoàng cung mà đưa cậu đến trung tâm Người cá chăm sóc tóc.

An Cẩn nằm trên giường, vì mặc áo và váy đuôi cá nên cảm giác tự nhiên hơn trước nhiều, giống như quay trở lại lúc gội đầu ở tiệm cắt tóc thời hiện đại.

Cậu nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác da đầu được mát-xa nhẹ nhàng.

Norman luôn nhìn chăm chú người cá nhỏ, thấy vẻ mặt người cá nhỏ thả lỏng, bộ dáng rất hưởng thụ thì chuyển sang quan sát phương pháp của người phục vụ.

Bỗng nhiên, An Cẩn cảm thấy nóng nảy và đau đớn, loại cảm giác đó rất sâu sắc, trong nháy mắt lòng cậu chợt thấy khó thở.

Cậu mở choàng mắt, nghiêng đầu sang trái, phía đó là Bệnh viện người cá.

Norman đang thầm tính toán xây một phòng chăm sóc tóc trong nhà thì thấy người cá nhỏ bất ngờ mở mắt, nhíu đôi mày thanh tú.

“Sao thế?” Norman hỏi.

An Cẩn không tiện mở miệng giải thích, mỉm cười với Norman, tỏ ý không sao.

Cậu thu lại tâm trạng, nhắm mắt lại lần nữa, dùng hết toàn bộ tinh thần lực cảm ứng lần nữa.

Cậu muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong phút chốc, rất nhiều thông tin xung quanh mà trong tình huống bình thường không thể cảm nhận được nhanh chóng tràn vào đầu cậu.

Phòng chăm sóc tóc, hành lang trống trải, băng chuyền nối liền trung tâm Người cá và bệnh viện người cá nơi xa, bệnh viện người cá càng xa hơn.

Nơi đó có tiếng người ồn ào hỗn loạn, cùng với tiếng người cá gầm rống.

An Cẩn biết ngay, cảm giác khó chịu mà cậu cảm nhận được đến từ người cá kia.

Khoảng cách xa như vậy mà cậu còn cảm giác được thì có thể tưởng tượng người cá kia đang khó chịu biết bao.

Đột nhiên, tiếng gầm rống của người cá kia bỗng im bặt, mọi thứ tĩnh lặng trở lại, cảm giác khó chịu cũng biến mất không tung tích.

An Cẩn bất giác cau mày, đang định thu lại tinh thần lực thì nghe được tiếng nói chuyện sốt sắng từ phòng y tá cách đó một phòng.

“Tôi đã nói rồi, sức chống cự của người cá trung cấp thượng đẳng mạnh hơn so với người cá hạ cấp. Tôi đã theo dõi người cá đuôi đỏ kia hai tuần rồi, tính tình cậu ta rất nóng nảy, căn bản không phải lựa chọn thích hợp!”

“Đương nhiên tôi biết người cá trung cấp thượng đẳng được giá, nhưng làm gì có chuyện phối giống thành công dễ dàng được?! Bây giờ ầm ĩ lớn thế này, phải dừng lại một đợt.”

“Cái gì? Ông đang đùa gì đấy? Người cá thuần sắc, bạn đời bệ hạ nhận định mà ông cũng dám có ý đồ à? Đừng có lòng tham không đáy như thế! Không phải tuần trước ông mới bán một người cá hạ cấp đi rồi à?”

Người này hô hấp nặng nề hơn rất nhiều, trầm giọng nói: “Tuyệt đối không được, nhất định phải ngưng một khoảng thời gian, người cá đuôi đỏ đã ầm ĩ hai ngày rồi, quân đoàn trưởng quân khu 5 không phải người tốt tính, nói không chừng đã sinh nghi.”

“Tôi nói lần cuối cùng, chỉ có thể chọn người cá hạ cấp, bằng không tôi không làm nữa!”

Giọng nói bỗng im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dày đặc và tiếng bước chân sốt ruột.

Tim An Cẩn đập điên cuồng, thu hồi tinh thần lực.

Cậu nhanh chóng phân tích trong đầu, bên cạnh cũng là phòng y tá, vậy thì chỉ có một người, người đó rất có thể là hộ lý.

Đoạn nói chuyện vừa rồi tiết lộ quá nhiều thông tin, An Cẩn nhớ kỹ hai từ phối giống, trong lòng dần có suy đoán.

Có người lén lút phối giống cho người cá!

Hơn nữa còn bàn đến việc bán người cá, người cá được bán rất có thể là người cá ra đời sau khi phối giống.

Nghe những gì tên kia nói, gần đây hình như muốn phối giống một người cá đuôi đỏ trung cấp thượng đẳng nhưng đã thất bại.

Người cá trung cấp thượng đẳng là người cá có hai trong số ba bộ phận mắt, tóc và đuôi có màu giống nhau, bộ phận còn lại hơi lệch màu.

Trong lòng An Cẩn không nén nổi giận dữ. Hiện tại cậu chính là người cá, hơn nữa còn quen rất nhiều bạn bè người cá nên cậu hiểu rất rõ, mặc dù trí nhớ người cá không tốt, tính cách đơn thuần nhưng IQ không hề thấp.

Có thể đoán được những người cá bị cưỡng ép kia cảm thấy khó chịu bao nhiêu.

Norman luôn chú ý đến người cá nhỏ, thấy sắc mặt cậu bất thường thì hỏi thăm: “An An, khó chịu ở đâu à?”

An Cẩn mở mắt nhìn hắn, chú ý đến người phục vụ bên cạnh, cậu chậm rãi lắc đầu.

Lúc quay lại xe bay, An Cẩn vội vã nhìn Norman: “Tôi vừa nghe được âm thanh rất thương tâm của người cá phát ra, anh có thể hỏi giúp tôi xem cậu ấy đã xảy ra chuyện gì không?”

Norman vô cùng kinh ngạc: “Khi nào?”

An Cẩn do dự một chút, không giấu diếm: “Khi tôi đang chăm sóc tóc.”

Cậu nhíu đôi mày thanh tú, trầm giọng nói: “Tôi còn nghe được ở phòng y tá bên cạnh có người liên lạc với kẻ khác, bàn chuyện “phối giống” và bán người cá, còn nói tới một người cá đuôi đỏ.”

Norman lập tức hiểu được chuyện này có khả năng liên quan đến việc buôn bán người cá trái pháp, hơi đen mặt.

“Tôi sẽ sắp xếp người điều tra ngay.”

An Cẩn vội nói: “Bọn họ đã từng bán người cá chứng tỏ bọn họ đã làm chuyện này rất nhiều lần, số người cá bị hại có thể rất nhiều, ngay cả hộ lý cũng có liên quan, kẻ đứng sau không đơn giản, phải âm thầm điều tra.”

“Nếu bị bọn chúng nhận ra thì sẽ không thể một mẻ hốt gọn được.”

Norman nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người cá nhỏ, trong lòng hơi động, hình như hiểu biết của hắn về người cá nhỏ còn phiến diện lắm.

Người cá nhỏ thế này rõ ràng là tâm trí đã trưởng thành.

Hắn không nhịn được mà suy nghĩ, có lẽ những gì người cá nhỏ nói là sự thật, em ấy đã trưởng thành rồi chứ không phải tâm lý trẻ con muốn làm người lớn.

“An An thật thông minh.” Hắn vô thức khen ngợi, sau đó hạ lệnh cho thuộc hạ điều tra việc phối giống người cá.

An Cẩn thấy hắn tắt trí não, đợi một lúc cũng không thấy hắn hỏi thêm câu nào, không khỏi hỏi: “Anh không tò mò tại sao tôi có thể nghe được à? Không nghi ngờ tôi nói lung tung sao?”

Norman: “Tôi nói rồi, An An không cần phải nói tất cả mọi chuyện với tôi, đợi khi nào em sẵn lòng nói cho tôi thì tôi sẽ nghe.”

Hắn xoa đầu người cá nhỏ: “An An sẽ không nói lung tung.”

An Cẩn nghiêng đầu: “Anh đừng quên, tôi đã từng lừa anh.”

Trong mắt Norman thoáng qua ý cười rồi nhanh chóng tan biến. Hắn khom lưng nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biển trong veo của An Cẩn, hai người nhìn nhau qua lớp kính.

Norman nghiêm túc nói: “An An, tôi chẳng hề để tâm sự lừa dối của em, em làm thế chỉ vì an toàn của mình. Tôi rất tán thưởng sự thận trọng của em, em cũng đừng để trong lòng.”

An Cẩn chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh.”

Rất nhanh, Norman nhận được báo cáo, nói với người cá nhỏ: “Vừa rồi là người cá đuôi đỏ Đại Hồng của quân đoàn trưởng quân khu 5, gần đến kỳ động dục, hai ngày này tâm trạng rất nóng nảy nên vừa mới tiêm thuốc an thần.”

“Đại Hồng?” An Cẩn cau mày: “Vừa khéo vào hai ngày này luôn? A! Vừa rồi tên kia cũng nhắc tới quân đoàn trưởng quân khu 5, cậu ấy chắc chắn chính là “người cá đuôi đỏ” mà kẻ xấu kia nói.”

Norman: “Cùng nói đến thì có khả năng cao là cùng một người cá, tôi sẽ bảo người tiếp tục điều tra, đừng lo, cậu ta sẽ không sao.”

Lúc ăn cơm, Norman lại nhận được báo cáo, sức khỏe của Đại Hồng rất tốt, chỉ là do gần đến kỳ động dục mới cáu kỉnh.

An Cẩn chớp mắt, nói như vậy, Đại Hồng không phải là người cá đuôi đỏ mà hộ lý nhắc tới.

Có lẽ có nhiều người cá đuôi đỏ trên thế giới này.

Buổi tối, sau khi hai người dùng bữa xong, An Cẩn mở quả cầu livestream.

Độ hot của livestream đã cao hơn, An Cẩn vẫn xem phim hoạt hình như cũ. Xem được nửa chừng, cậu lấy trái cây đã chuẩn bị trước từ túi không gian ra, vừa xem vừa ăn.

Bình luận lại là một loạt “thông minh quá”, đồng thời rất nhiều người còn sôi nổi đoán xem ngày mai bệ hạ sẽ dạy người cá nhỏ điều gì.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.