Ba người ngồi trong phòng pha lê đã để ý Norman và An Cẩn ngay từ lúc họ tiến vào khu giải trí, sau khi Norman rời đi vẫn luôn quan sát An Cẩn.
“Thật xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn vừa an tĩnh, khó trách bệ hạ động lòng.”
“Mau nhìn, các người cá khác đều đến gần người cá trong lòng bệ hạ rồi kìa!”
Một người cảm thấy lo lắng: “Không phải muốn bắt nạt người cá mới đó chứ! Hình như đây là lần đầu tiên người cá nhà bệ hạ đến đây.”
Người đứng đối diện với hắn mở trí não: “Nếu có dấu hiệu bất ổn thì tôi lập tức báo nhân viên công tác đến tách bọn họ ra.”
Chỉ hai giây sau, ba người đều sửng sốt: “Sao lại tự gây sự với nhau trước rồi?”
An Cẩn cũng sửng sốt không kém.
Khi mấy người cá đến gần, cậu không hề thấy khẩn trương, bởi cậu cảm nhận rõ ràng sự thân thiện của họ.
Tổng cộng có năm người cá, người cá kim sắc một mình từ bóng cây bơi tới, bốn người cá còn lại đều từ khu vực xung quanh cầu trượt tiến lại.
Bốn người cá kia gặp nhau giữa đường, sau đó không ai muốn nhường ai bơi trước, thành ra… đánh nhau!
“Đồ khốn, tôi tới trước!”
“Rõ ràng tôi bơi nhanh hơn, tôi phải tới trước.”
Nhân lúc hai người cá này đang tranh nhau, một người cá khác vòng qua bọn họ, tiếp tục bơi về đằng trước. Người cá còn lại trông thấy liền đập đuôi lên mặt nước, vọt lên túm lấy đuôi của người cá kia: “Tôi trước!”
Đuôi và móng vuốt của họ đồng thời được lôi ra trận, bọt nước văng lên tung tóe, xen lẫn với tiếng gào thét và âm thanh tranh cãi của người cá.
An Cẩn lơ lửng trong nước, mặc cho sóng xô nước đẩy, bởi vì bị dọa mà tim đập có hơi nhanh.
Cậu ngơ luôn, sao đột nhiên họ lại đánh nhau?
Lúc này, người cá kim sắc đã tới trước mặt An Cẩn, lẳng lặng nhìn cậu.
Người cá kim sắc có tóc và đuôi đều màu vàng kim, mắt lại màu bạc, ngũ quan xinh đẹp, là một mỹ nhân lạnh lùng chứ không nghịch ngợm như Tiểu Ngân.
Lực chú ý của An Cẩn dời lên người người cá kim sắc, sau một hồi kinh diễm, cậu ngạc nhiên phát hiện loại cảm giác cậu cảm nhận được trên người người cá kim sắc không hề giống cảm giác trên người Tiểu Ngân.
Bản năng của cậu mách bảo, người cá kim sắc này cũng có khả năng sinh dục giống mình.
Theo tin tức truyền thừa, sau khi phân hóa, người cá không có khả năng sinh dục gọi là Tek, có khả năng sinh dục gọi là Aisa.
Cậu đưa mắt nhìn bốn người cá đang đấm nhau tóe lửa, bọn họ đem lại cảm giác giống với Tiểu Ngân, đều là Tek.
Người cá kim sắc giơ tay gỡ kẹp tóc trân châu trên đầu xuống, đưa cho An Cẩn, dùng chất giọng thanh lãnh kỳ ảo, chân thành nói: “Tặng cho cậu.”
Ánh mắt An Cẩn một lần nữa rơi xuống người người cá kim sắc, ngạc nhiên nói: “Cám ơn.” Dùng kinh nghiệm ở chung với Tiểu Ngân, cậu cười bảo: “Cái kẹp tóc này rất hợp với cậu, cậu đeo lên thật đẹp.”
Con ngươi màu bạc chăm chú nhìn cậu, người cá kim sắc thản nhiên trần thuật: “Cậu thật đẹp, mang lên sẽ càng đẹp.”
Vẻ mặt của y quá nghiêm túc, An Cẩn thấy hơi ngượng ngùng: “Tôi không thích dùng kẹp tóc.”
Sau đó cậu chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Sao cậu lại tặng đồ cho tôi?”
Người cá kim sắc hơi nghiêng đầu, thần sắc vẫn thanh lãnh như cũ, tự hỏi hai giây mới đáp: “Muốn gần gũi với cậu, muốn làm cậu vui vẻ.”
An Cẩn giật mình, nhớ đến tin tức truyền thừa. Những gì vừa xảy ra cho thấy tất cả thông tin đều là thật.
Có điều, thông tin về trí nhớ và sự phân hóa sau khi thành niên của người cá chỉ đúng với cậu chứ không phải với các người cá khác.
Đại khái thật sự liên quan tới nguồn gien mà quân đội viễn chinh mang về.
Người cá kim sắc cài lại kẹp tóc lên đầu, An Cẩn nhìn khuôn mặt bình thản của y, lại nhìn về phía bốn người cá đang đánh nhau, nhịn không được, hỏi: “Bọn họ làm vậy không sao chứ?”
Kim sắc người cá: “Không sao, họ chỉ muốn cướp vị trí gần cậu nhất, cậu không thích thì bảo họ dừng lại là được.”
An Cẩn do dự một chút, quyết định xem thử sức ảnh hưởng của bản thân đối với người cá.
Cậu nhìn bốn người cá kia, ôn hòa khuyên nhủ: “Các cậu đừng đánh nhau, có chuyện gì từ từ nói.”
Đang lúc giật tóc kéo đuôi, túm chặt cổ tay, bốn người cá đột ngột ngây người, sau đó ngừng lại, quay sang cười với An Cẩn, mắt sáng long lanh.
Không hiểu vì sao trong đầu An Cẩn lại hiện lên hai chữ: Thật ngoan.
Người cá đuôi màu xanh sẫm giữ lấy người cá đuôi màu xanh lá đang định tiến lên, hỏi An Cẩn: “Cậu muốn cho ai đến gần cậu nhất?”
An Cẩn nghĩ đến những lời họ nói khi đánh nhau, bấy giờ mới hiểu hóa ra họ muốn giành vị trí bên cạnh cậu.
Cậu rất ngạc nhiên, nhìn mấy đôi mắt trong sáng lấp lánh của họ, có cảm giác bản thân thực sự là vương tử.
Nghĩ nghĩ, cậu bơi ra khoảng giữa, dùng ngón tay vẽ một nửa vòng tròn ở trước người mình: “Không cần tranh, các cậu đứng thành hình cánh cung thế này là được.”
Người cá xanh sẫm tán thưởng: “Cậu thật thông minh!”
Người cá xanh lá: “Vừa thông minh vừa xinh đẹp.”
“Vừa thông minh vừa xinh đẹp vừa dịu dàng.”
“Đồ khốn, không được nói theo ta, ngươi nói còn dễ nghe hơn ta, thật quá đáng!”
“Bởi vì tôi thông minh hơn cậu!”
“Muốn đánh nhau phải không, đồ khốn!”
An Cẩn: “…” Phảng phất thấy được các bạn nhỏ ở nhà trẻ.
“Cám ơn lời khen của các cậu.” Cậu lịch sự nói lời cảm ơn, sau đó an ủi: “Lời các cậu nói đều rất êm tai.”
Mấy người cá lập tức yên tĩnh trở lại, nhìn cậu bằng đôi mắt lóe sáng.
Người cá xanh sẫm tháo dây buộc tóc bảy màu xuống, đưa cho An Cẩn: “Tặng cho cậu!”
Người cá xanh lục thì đưa ra kẹp tóc hồng ngọc: “Tặng cậu này.”
Hai người cá còn lại cũng không chịu thua kém, đồng thời lấy đồ trang trí xinh đẹp trên người xuống, đưa cho An Cẩn.
Trong phòng pha lê, ba người vốn đang lo người cá thuần sắc bị bắt nạt ngây ngốc nhìn nhau.
“Người cá nhà tôi thật can đảm, dám cùng bệ hạ tranh đoạt người cá trong lòng!”
“Người cá thuần sắc rất được các người cá chào đón nha.”
“Đây là quyết định của người cá, không liên quan đến tôi, bệ hạ có ghen cũng không liên quan đến tôi đâu!”
An Cẩn nhìn đủ loại đồ trang sức cho tóc ở trước mặt, cảm nhận được thiện ý của các người cá, cong cong đôi mắt, chân thành bảo: “Cám ơn các cậu, các cậu mang lên rất đẹp, tôi không có thói quen cài trang sức trên tóc.”
Các người cá đều cài lại trang sức lên tóc, người cá xanh sẫm xoay vòng tại chỗ, mái tóc màu rong biển vẽ ra một độ cung đẹp mắt, hất lên bọt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Cậu thấy tôi thế nào, làm bạn lữ của tôi được không?” Cặp mắt màu xanh sẫm nhìn An Cẩn đầy chờ mong.
An Cẩn kinh ngạc, đang định lịch sự từ chối thì người cá xanh sẫm đã bị người cá xanh lục đánh vào đầu: “Tình địch, đánh một trận với tôi trước đã!”
“Tình địch, đánh với tôi trước!”
An Cẩn vội khuyên: “Đừng đánh nhau, cám ơn tấm lòng của các cậu.” Cậu có thể cảm nhận được sự yêu thích họ dành cho mình, bởi vậy thẳng thắn nói: “Xin lỗi, tôi không thể trở thành bạn lữ của các cậu được.”
Cậu nghĩ nghĩ, lịch sự giới thiệu bản thân: “Tôi tên An An, các cậu tên là gì?”
Người cá kim sắc: “Linh Linh.”
Người cá xanh sẫm: “Cốc Cốc.”
“…”
Giới thiệu xong, An Cẩn chỉ vào cầu trượt: “Các cậu đi chơi đi, không cần vây quanh tôi.”
“Tôi thích ở bên cậu.”
“Đúng, ở bên cậu thật thoải mái!”
An Cẩn nghĩ nghĩ: “Vậy chúng ta cùng nhau chơi đi.”
Cậu nhìn về nơi cao nhất của cầu trượt, vừa thích vừa sợ, cuối cùng chọn một cầu trượt có độ dốc và độ cao vừa phải.
Rất nhanh cậu đã nhận ra lựa chọn của mình là chính xác, vẩy cá rất trơn, tốc độ trượt từ trên xuống nhanh hơn nhiều so với trước kia.
Bên tai chỉ có tiếng gió gào thét, cảnh vật xung quanh hóa thành ảo ảnh, tim cũng muốn lao ra khỏi lồng ngực, chưa kịp hoàn hồn đã rơi xuống nước.
Cậu lặn xuống nước, cái đuôi linh hoạt đong đưa, sau đó lại trồi lên, vén đi mấy sợi tóc dính trên mặt, hai mắt bất giác cong lên.
Lúc này cậu mới khôi phục tinh thần, tim đập tưng bừng.
Sau cơn kích thích, cậu thấy thật thoải mái, nhịn không được nở nụ cười.
Người cá kim sắc trượt xuống sau cậu, bơi đến bên cạnh, lẳng lặng nhìn cậu rồi nói: “Cậu rất thích trò chơi này.”
An Cẩn gật đầu, nhìn về cầu trượt cao nhất, vừa sợ hãi vừa chờ mong.
Bốn người cá kia từ chỗ cao trượt xuống, vây quanh An Cẩn: “An An, có muốn chơi nữa không?”
An Cẩn cố lấy dũng khí: “Chơi, cái cao nhất kia!”
Buổi chiều, Norman đến trung tâm người cá đón người cá nhỏ, ở cửa thì gặp Tạ Ly, Viện trưởng Viện nghiên cứu Quân bộ.
Tạ Ly cử chỉ hào hoa phong nhã, vóc dáng cao gầy, làn da rất trắng, hành lễ với Norman: “Bệ hạ.”
Norman gật đầu: “Tạ Viện trưởng.”
Hai người đi vào trung tâm giải trí, liền thấy năm người cá đang nằm ngửa trên mặt nước, tạo thành một vòng tròn ở giữa hồ, dùng đuôi nhẹ nhàng vỗ xuống nước, tâm trạng thoạt nhìn tốt vô cùng.
“Hừ, thú hai chân nhà tôi ngu cực kì, lần nào cũng bị tôi đánh một trận mới biết đường đổi đồ ăn cho tôi.”
Cốc Cốc: “Thú hai chân nhà tôi tối nào cũng rống bừa gọi bậy nhảy loạn, tôi cảm thấy hình như hắn điên rồi.”
An Cẩn vừa ngạc nhiên vừa tò mò, đang định hỏi thăm tình huống cụ thể một chút thì cảm giác mình bị người khác nhìn chằm chằm. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía bờ hồ, liếc mắt một cái đã thấy ngay Norman.
Cậu thay đổi tư thế, từ nằm ngửa thành đứng thẳng, nói với các bạn: “Tôi phải về nhà, các cậu cũng nên về đi.”
Linh Linh: “Ngày mai cậu còn tới không?”
Các người cá còn lại cũng dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu, An Cẩn cảm nhận được sự mong đợi của họ, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Có.”
An Cẩn đong đưa cái đuôi bơi vào bờ, các người cá còn lại cũng bơi theo cậu.
“Oa, hôm nay phối hợp quá nha!”
“Là muốn cùng đi cùng về với người cá thuần sắc phải không?”
An Cẩn đến bờ hồ, ngẩng đầu, theo thói quen mỉm cười với Norman.
Norman xoa đầu cậu, cúi người bế cậu lên. An Cẩn nhìn các người cá còn lại: “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
An Cẩn chú ý thấy người chăm sóc Cốc Cốc là một nam sinh rất đẹp trai, thoạt nhìn mới khoảng hai mươi tuổi, tóc màu xanh lá cây sẫm, trông vừa năng động vừa thời trang.
Người chăm sóc Linh Linh đứng cách Norman không xa, cũng một thân quân phục nhưng kiểu dáng có chút khác với Norman.
Những người tới đón người cá về nhà phát hiện hôm nay người cá nhà mình vô cùng phối hợp, lúc được đưa lên xe người cá còn đặc biệt ngoan ngoãn, không giống ngày thường cứ phải đánh một hồi.
Trên xe bay, Norman hỏi: “An An chơi vui vẻ chứ?”
Hai mắt An Cẩn sáng rực, cậu gật đầu: “Tôi quen được mấy người bạn, anh có thấy người cá kim sắc kia không? Cậu ấy tên là Linh Linh, còn có người cá màu xanh sẫm…”
Norman nghiêm túc lắng nghe người cá nhỏ nói, chăm chú ngắm nhìn biểu tình sinh động trên mặt cậu, ánh mắt bất giác trở nên nhu hòa.
Quả nhiên để người cá nhỏ ra ngoài làm quen với bạn bè thì người cá nhỏ hoạt bát lên nhiều.
An Cẩn đang hứng thú bừng bừng, vô tình bắt gặp ánh mắt của Norman, đôi mắt trong sáng màu ngọc bích chớp chớp, vội nhìn sang phía khác, nhỏ giọng nói ra quyết định của mình: “Ngày mai tôi còn muốn đi.”
Norman dịu dàng đáp: “Được.”
Hắn lại hỏi người cá nhỏ bữa tối muốn ăn gì, hai người gọi món ngay trên đường. Sau khi về đến nhà, An Cẩn loại trừ tạp chất trên nguyên liệu nấu ăn trước, sau đó quay lại phòng người cá.
Trong lúc chờ cơm tối, An Cẩn dựa vào phao con cua nằm trên mặt nước, mở bài học ra ôn lại những từ đã học được vào buổi sáng.
Người cá nhỏ cúi đầu, hàng mi mảnh dài tựa cây quạt nhỏ thi thoảng lại phất nhẹ một cái, lần nào cũng như cọ vào đáy lòng Norman, khiến hắn cảm thấy tâm can ngứa ngáy.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã phát hiện ngón tay người cá nhỏ đột ngột cuộn lại, nhớ đến khả năng cảm nhận nhạy bén của người cá nhỏ hắn liền hiểu ngay là mình đã khiến cậu không được tự nhiên, vì thế liền xoay người rời khỏi phòng người cá.
Xem xong thông báo từ đầu bếp là ba phút nữa sẽ có cơm, An Cẩn tắt trí não, cảm ứng vị trí của Norman, xác định hắn không ở gần đây, lập tức vận dụng tinh thần lực biến cái đuôi thành đôi chân.
Cậu không loại bỏ lớp vảy trên mặt vì thấy không cần thiết, còn lãng phí nhiều tinh thần lực.
Đôi chân vẫn không có sức lực, cậu phải mất hơn một phút để di chuyển một khoảng cách ngắn từ sườn dốc góc hồ lên trên bờ.
Leo lên xe thông minh, cậu cầm chặt tay lái, vừa biến trở về cái đuôi vừa âm thầm lên kế hoạch sau này trước khi ngủ sẽ cố gắng rèn luyện đôi chân.
Norman xuống tầng dưới, chuẩn bị đến tìm người cá nhỏ cùng ăn cơm tối, lại bắt gặp cảnh người cá nhỏ đang điều khiển xe thông minh xoay quanh trong phòng khách.
Trông thấy Norman, An Cẩn cười cười, ra lệnh cho xe thông minh: “Tới phòng ăn.”
Hai người ăn tối xong, An Cẩn ngồi xe thông minh quay lại phòng người cá, cậu hỏi Norman: “Tối nay anh có việc gì không?”
Norman: “Cùng em livestream.”
An Cẩn mong chờ nhìn hắn: “Anh có thể phối hợp cùng tôi chứ?”
Norman gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Về tới phòng người cá, An Cẩn đứng trên xe thông minh, dùng giọng nói để bật quả cầu livestream.
Norman không báo trước là hôm nay sẽ livestream, nhưng người xem đã sớm cài đặt chế độ quan tâm đặc biệt với phòng livestream nên vừa phát sóng liền nhận được thông báo.
Sau một ngày lên men, nhân khí của An Cẩn càng cao, độ nổi tiếng đứng đầu toàn bộ tinh võng.
Bởi cậu là người cá thuần sắc, lại có quan hệ với Norman.
Hoàng đế Norman của đế quốc Obis nổi tiếng cuồng chiến đấu, dân chúng tinh tế vốn đã hết sức tò mò về bạn lữ mà bệ hạ Norman lựa chọn, càng đừng nói đối phương còn là người cá.
Hôm qua An Cẩn đã điều chỉnh hình thức hiển thị bình luận của trí não nhưng vẫn có rất nhiều bình luận xuất hiện, thay đổi không ngừng, căn bản không thể nhìn rõ nội dung.
Đột nhiên, một khung bình luận màu sắc rực rỡ xuất hiện ở đầu màn hình giả lập, tiến từ trái sang phải, trên cùng là mô hình tàu chiến tuyệt đẹp.
Đây là hiệu ứng quà tặng đặc biệt của Tinh Hải Live, một chiến hạm tương đương với 10.000 tinh tệ, có thể sử dụng khung bình luận do hệ thống thiết lập hoặc tự chỉnh sửa theo ý muốn.
[Người hành tinh Anu cảm thấy nghi ngờ, đây thật sự không phải con người giả dạng đấy chứ?]
Bình luận này vô cùng chói mắt, khán giả lập tức bị dẫn dắt, sôi nổi bàn tán.
[Người ở tinh cầu Obis khẳng định đây chắc chắn là người cá! A a a, An An đáng yêu quá đi!]
[Mặc quần áo, còn là váy đuôi cá, đứng trên xe thông minh, quả thật rất giống giả trang!]
[Áaaaaaaaaa! Váy đuôi cá An An mặc là do tôi thiết kế! Ô ô ô, tôi thật mãn nguyện!]
An Cẩn xem bình luận, ngẩng lên nhìn Norman. Norman nhận được tín hiệu của cậu, đi tới đầu khác của hồ nước, vẫy tay: “An An, đến đây.”
[Bệ hạ, tỉnh lại mau! Thích cậu ấy thì không được làm khó cậu ấy, cậu ấy chỉ là một người cá nhỏ.]
[Ẩn danh nhỏ giọng nói, tựa như mất trí…]
Khu bình luận nhất thời toàn là [Nhỏ giọng +1]
Nhưng ngay sau đó, hơn năm tỉ khán giả đã ngây người vì kinh ngạc.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của người cá nhỏ trở nên nghiêm túc, ngón tay xiết chặt tay lái, sau đó nhẹ nhàng xoay cổ tay một cái.
Xe thông minh vững vàng di chuyển, dù chỉ với tốc độ chậm nhất, nhưng cũng đủ khiến người ta ngạc nhiên.
Khu bình luận lập tức xuất hiện toàn là “a”, “oa”, “trời ơi”, bởi hình thức ẩn các bình luận giống nhau nên trên màn hình chỉ hiển thị các loại từ cảm thán.
Khi thấy người cá nhỏ điều khiển xe thông minh vững vàng dừng lại trước mặt Norman, khu bình luận ngừng lại trong chớp mắt sau đó lập tức nổ tung.
An Cẩn ngẩng đầu nhìn Norman, đôi mắt màu lam sáng lấp lánh, trên khuôn mặt nhỏ viết ba chữ “muốn được khen”.
Ánh mắt Norman trở nên nhu hòa, hắn đưa tay xoa đầu An Cẩn: “An An thật thông minh, nhanh như vậy đã học được.”
Đối diện với cặp mắt thâm thúy của hắn, tim An Cẩn bỗng nhiên đập nhanh hơn, cậu lặng lẽ hít sâu một hơi, che giấu tâm tư, đôi mắt cong cong, tỏ rõ bản thân cảm thấy vui vẻ vì được khen ngợi.
[A a a, đáng yêu quá điiiiii!]
[Tôi tuyên bố, từ nay về sau tôi chính là fan CP của bệ hạ Norman và người cá thuần sắc!]
[Bệ hạ thật dịu dàng, người cá nhỏ thật ngoan ngoãn thật đáng yêu thật thông minh!]
[Tôi sẽ mua một chiếc xe thông minh, dạy người cá nhà tôi sử dụng!]
[Đừng mua, tôi vừa mới thử xong, xe thì hỏng nặng, người thì nằm liệt!]
Norman dựa theo kế hoạch của người cá nhỏ, mở phim hoạt hình, bế người cá nhỏ lên thả xuống hồ nước.
An Cẩn dựa vào phao con cua, chăm chú xem phim hoạt hình, ngẫu nhiên sẽ học theo nhân vật chính trong phim mà vỗ tay hoặc giơ ngón cái lên.
Trong giờ học, cậu nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô giáo, sau đó nghiêng đầu, nắm lấy tóc mình.
[Đáng yêu quá, cậu ấy thật sự rất thông minh, hình như cậu ấy biết mình có thể buộc tóc lại.]
Lúc này Norman đứng trên bờ gọi người cá nhỏ, người cá nhỏ bơi đến, Norman giơ dây buộc tóc màu lam trên tay cho cậu xem.
Norman quấn dây buộc tóc quanh ngón tay để làm mẫu một lần, sau đó chỉ vào mái tóc dài của người cá nhỏ, lại chỉ chỉ tóc của cô giáo.
An Cẩn nhận lấy dây buộc tóc, bơi về giữa hồ, dựa vào phao con cua, giơ tay buộc tóc.
Cậu buộc không được chỉnh tề lắm, tóc trên đỉnh đầu rất hỗn loạn, nhưng bên dưới lại buộc rất chắc, hoàn toàn dựa theo hướng dẫn của Norman.
Buộc xong, cậu lắc lắc đầu, tóc rất gọn, không bị xõa ra.
Cậu quay lại nhìn Norman, mắt cong thành hình trăng khuyết.
Norman bị ánh mắt của cậu làm cho ngộp thở, hắn dịu dàng khen: “An An thật thông minh.”
An Cẩn hài lòng, quay lại nhìn bình luận.
Norman cũng đưa mắt nhìn sang, không hề bất ngờ khi thấy người cá nhỏ nhận được hàng đống lời khen, thậm chí còn có cả lời tỏ tình.
Ánh mắt Norman thoáng trầm xuống, bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch theo tuần của người cá nhỏ lâu quá!
Tối nào cũng phải để nhiều khán giả ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của người cá nhỏ như vậy, hắn rất khó chịu.
Hắn giương mắt, thấy cái đuôi của người cá nhỏ bất giác từ từ đong đưa, ý cười trên mặt rõ ràng, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Norman gạt bỏ ý đồ xúi giục người cá nhỏ đẩy nhanh kế hoạch, chỉ cần người cá nhỏ vui vẻ là được rồi.
An Cẩn xem bình luận, phát hiện hình như mọi người đều thoải mái đón nhận, ngoài việc khen cậu thông minh thì không hề tỏ ra quá kinh ngạc.
Điều khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn là có rất nhiều rất nhiều fan CP của cậu và Norman.
Dĩ nhiên, không ít người tỏ vẻ không hiểu vì sao Norman lại thích một người cá, dù có thông minh cũng chỉ là thú cưng mà thôi.
Có điều mấy bình luận kiểu này vừa xuất hiện đã bị fan CP cuồng nhiệt đáp trả: Quay về thời viễn cổ mà sống đi!
An Cẩn phát hiện những bình luận nghi ngờ kia không dám xuất hiện nữa.
Buổi tối cậu dạo qua tinh võng mới biết hóa ra không phải “không dám” mà bởi quyền phát ngôn đã bị cấm.
Rất nhiều người đăng bài ủng hộ bệ hạ, còn nói bệ hạ có tác phong dứt khoát, khí phách ngời ngời.
Cậu vừa định tắt trí não thì lại liếc thấy một điểm sáng màu xanh lá cây đậm giữa đám tin tức giải trí, mở ra xem mới phát hiện là người chăm sóc của Cốc Cốc.
Hóa ra đó là siêu sao của tinh minh.
An Cẩn: “……” Cái gì mà vừa rống vừa la vừa nhảy chứ, vốn dĩ là người ta luyện tập ca hát nhảy vũ đạo.
Cậu đột nhiên cảm thấy sự khác biệt giữa người cá và nhân loại thật sự lớn vô cùng.
–
Sáng hôm sau, Norman tới căn cứ quân sự khảo sát, người phụ trách căn cứ cùng Norman đi kiểm duyệt chiến hạm mới nhất, sau khi quan sát binh lính điều khiển liền nhiệt tình mời Norman đích thân điều khiển.
Norman trực tiếp từ chối, dẫn đội hộ vệ hoàng gia quay về hoàng cung.
Người phụ trách hết sức kinh ngạc, Norman vốn là kẻ cuồng chiến đấu, mỗi khi có chiến hạm mới đều phải tự mình điều khiển thử một phen.
Phó quan bên cạnh người phụ trách nhỏ giọng bảo: “Nghe nói giữa trưa bệ hạ đều phải về cung.”
“Về cung làm cái…” Người phụ trách còn chưa hỏi xong đã tự hiểu ra, ngừng lại một chút rồi cảm khái: “Không ngờ lại có một ngày thấy được mấy chữ “con người sắt đá trở nên nhu tình” trên người bệ hạ.”
Norman trở lại hoàng cung, người cá nhỏ đã ở trong phòng ăn đợi hắn, hắn ôm người cá nhỏ đến ghế ngồi.
Hai tay An Cẩn nắm lấy mép bàn, cậu lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Norman: “An An không cần khách khí.” Hắn khẽ mỉm cười, “Tôi rất sẵn lòng.”
An Cẩn nghiêng đầu, không nhìn hắn, chuyên tâm ăn cơm.
Norman phát hiện người cá nhỏ rất dễ xấu hổ, trong lòng không khỏi suy tư, có lẽ tâm trí của người cá nhỏ đã thật sự trưởng thành rồi.
Chỉ khi chuyện gì cũng không hiểu thì mới không thẹn thùng.
Ánh mắt hắn khẽ động, giúp người cá nhỏ gắp thức ăn, còn rót cả nước chanh cho cậu.
Ăn cơm xong, Norman đưa người cá nhỏ đến trung tâm giải trí dành cho người cá, người và người cá ở khu giải trí rõ ràng đông hơn hôm qua nhiều.
Norman liếc nhìn mấy người trong phòng pha lê, lại nhìn các người cá đang tới gần người cá nhỏ, nghiêm túc nhắc nhở người cá nhà mình: “Đừng đến gần người lạ.”
An Cẩn gật đầu, chưa đến lúc để lộ việc mình nói được ngôn ngữ tinh tế thì cậu sẽ không mở miệng, càng sẽ không tiếp xúc với người khác.
Đợi Norman rời đi, các người cá vốn đang giữ khoảng cách lập tức bơi đến trước mặt An Cẩn, dẫn đầu vẫn là người cá kim sắc Linh Linh.
An Cẩn tươi cười, cùng bọn họ chào hỏi, lại làm quen với mấy người cá lạ mặt khác.
Mấy người cá mới quen sôi nổi đưa tay lên đầu, An Cẩn vội vàng nói bản thân không thích cài trang sức trên tóc, ngăn không cho họ tặng quà.
Cũng giống hôm qua, cậu định dẫn các người cá tới trung tâm khu vui chơi nhưng Linh Linh từ chối, cặp mắt bạch kim luôn hướng về phía lối vào, cái đuôi nôn nóng đong đưa.
An Cẩn cảm thấy tâm trạng của y không tốt, dò hỏi: “Sao vậy?”
“Hôm nay Duệ Duệ không đến.” Linh Linh đáp, ngữ khí bình tĩnh, có vẻ hơi lãnh đạm.
An Cẩn không khỏi tò mò: “Duệ Duệ là ai?”
Linh Linh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Bạn tôi.”
Cốc Cốc vung vẩy cái đuôi màu xanh lá cây đậm, cười bảo: “Đó là bạn lữ của Linh Linh.”
Linh Linh nghiêng đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng vây cá trong suốt ở vành tai lại đỏ: “Không phải.”
Trong lòng An Cẩn “a” một tiếng, đoán Duệ Duệ là bạn trai của Linh Linh.
Cốc Cốc lại bảo: “Ngày nào Duệ Duệ cũng đến, nhưng hôm qua cũng không thấy đâu.”
An Cẩn trấn an: “Có lẽ chủ… thú hai chân nhà cậu ta bận, không thể đưa cậu ta tới đây.”
Linh Linh cúi đầu, hàng mi kim sắc mảnh dài rũ xuống, thoạt nhìn tâm tình không được tốt.
An Cẩn nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Tôi mang theo đồ ăn ngon, cậu ăn cùng tôi nhé? Cậu chỉ cần chọn vị trí đối diện lối vào, khi nào Duệ Duệ tới là cậu thấy ngay.”
Linh Linh nhìn ra cửa, gật đầu.
An Cẩn trông thấy ánh mắt sáng long lanh của các người cá còn lại, bởi vậy cũng mời bọn họ.
Cậu dẫn các người cá đến phía dưới bóng cây, chuẩn bị chia sẻ đồ ăn vặt.