Nói xong, hắn ném thanh kiếm xuống, phất tay áo bỏ đi.
Không chỉ các đại thần trong triều, mà ngay cả những mưu sĩ thân cận theo Đệ Ngũ Phù Dẫn suốt mười mấy năm cũng chưa từng thấy hắn mất kiểm soát cảm xúc như vậy.
Mọi người run rẩy quỳ lạy tiễn hắn.
Ngay cả những sử quan đang chuẩn bị dùng bút pháp xuân thu để che giấu công trạng của Đệ Ngũ Phù Xương, nhấn mạnh công lao của Đệ Ngũ Phù Dẫn cũng trở nên ngoan ngoãn, không dám nghĩ xấu xa, nhìn vào trường hợp của Lễ bộ như một tấm gương cảnh báo, rằng nịnh nọt mà không đúng chỗ sẽ rước họa vào thân.
Ai nói Nhiếp chính vương và Hoàng thượng không có quan hệ tốt chứ?
Giết một người, hiệu quả của Lễ bộ quả nhiên tăng cao, không đến hai canh giờ sau đã có bản dự thảo.
Ba ngày sau khi linh cữu được đặt tại hoàng cung, Hoàng đế Chiêu Huệ Văn chính thức được an táng, Đệ Ngũ Phù Dẫn theo di chiếu đăng cơ, nhưng hắn không đổi niên hiệu, vẫn giữ lại niên hiệu Dương Hòa do Đệ Ngũ Phù Xương đặt, là Dương Hòa nguyên niên.
Ngày Đệ Ngũ Phù Dẫn đăng cơ, ngồi trên chiếc ngai vàng lạnh lẽo, nhìn xuống muôn dân, hắn đã sớm biết vị trí này cao vời vợi mà cũng đầy nguy hiểm, lạnh buốt tận xương, cha hắn đã c.h.ế.t trước khi ngồi lên vị trí này, nhưng hắn không ngờ nó lại lạnh đến mức muốn đông cứng từng khớp xương của người ta.
Hắn từ từ ngồi xuống, nhưng không còn vẻ bình thản như thường ngày.
Ngón tay vô tình chạm phải một góc giấy giấu dưới tấm đệm.
Là nét chữ của Đệ Ngũ Phù Xương, không biết khi nào đã được giấu ở đây.
“Chớ quên đường đã qua, đồng tâm tiến bước.” Phía sau còn kèm theo một nụ cười, đôi khi, Đệ Ngũ Phù Xương và Giang Nguyệt thực sự rất giống nhau, chẳng hạn như phong cách vẽ, đơn giản nhưng đầy đáng yêu.
Không biết câu này là viết cho Đệ Ngũ Phù Dẫn, hay là cho chính hắn.
Bầu trời âm u bao lâu nay cuối cùng cũng hé lộ ánh sáng.
Đệ Ngũ Phù Dẫn khép mắt lại, che đi màu đỏ nhạt trong mắt, dịu dàng nói: “Chư vị bình thân.”
Sau khi Đệ Ngũ Phù Dẫn đăng cơ, Giang Nguyệt liền chuẩn bị lên đường trở về Phủ Tây.
Hắn trong lòng mong nàng ở lại, để không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, nhưng cũng biết rằng nàng không quen ở đây, không thể ép buộc, trước khi nàng đi, hắn đưa cho nàng một chiếc hộp.
Giang Nguyệt mở ra, thấy bên trong chứa đầy kim bài miễn tử và thiết khoán, sợ hãi đóng sập hộp lại.
Những thứ quý giá như vậy, một gia đình bình thường có một món đã là rất đáng nể rồi, sao lại đưa cho nàng nhiều như vậy?
Đệ Ngũ Phù Dẫn cười nhẹ với nàng: “Mang về cho Nhiếp Chiếu, hắn là người nhỏ nhen nhất, ta biết rõ điều đó. Những thứ này để giúp hắn yên lòng. Muội bình thường nên khuyên hắn nhiều hơn, đừng để hắn lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, dễ đoản thọ. Nhưng cũng đừng để hắn gây chuyện, nếu không tám trăm kim bài miễn tử cũng không cứu nổi hắn.”
Giang Nguyệt suy nghĩ kỹ cũng thấy hợp lý, hiểu được tâm ý của huynh trưởng, cũng bật cười theo.
“Còn nữa, nếu trở về mà gặp được Chúc Long, giúp ta gửi lời chúc phúc đến hắn, mong rằng hắn sẽ có cuộc sống suôn sẻ sau này.”
Thỏa thuận giữa Chúc Long và Ngũ Phù Dẫn đã hết hạn năm năm, vì liên quan đến dân chúng mà hắn tạm thời ở lại giúp đỡ, sau khi vào Kinh Kỳ, hắn liền rời Đệ Ngũ Phù Dẫn đi du ngoạn giang hồ, Giang Nguyệt gật đầu đồng ý: “Huynh ấy hành tung khó định, nếu tìm thấy, muội nhất định sẽ gửi tin về.”
Ngũ Phù Dẫn chỉnh lại áo choàng cho nàng, tiễn nàng lên xe ngựa, Giang Nguyệt từ xa nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn đứng trên tường thành, vẫy tay với mình, kiên định như một cây tùng xanh.
Giang Nguyệt mắt ửng đỏ, mũi cay xè, vẫy tay tạm biệt hắn.
Nàng biết huynh trưởng thực sự không phải là người ngoài sáng nhìn có vẻ cao quý, bên dưới lớp tuyết trắng mịn màng là một thanh đao sắc bén tẩm độc, nhưng hắn cần cù, yêu dân, kiên định, luôn đặt lợi ích của người khác lên hàng đầu, sẽ là một vị Hoàng đế tốt.
Đây chính là con đường mà hắn đã chọn từ đầu, dù có khó khăn, cô đơn đến đâu, huynh trưởng cũng sẽ bước tiếp.