Trong phòng tổng thống ở tầng trên cùng, tầng 68 khách sạn Peninsula.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ tấm kính trước mặt, sương mù bay lên, nhưng nhiệt độ sau lưng lại nóng hừng hực.
Phía dưới là xe cộ tấp nập, độ cao hơn tất cả mọi thứ đã đủ để cô thấy hết sự phồn hoa của thành phố Yến, kích thích kép về thị giác và nhiệt độ khiến cô xấu hổ không chịu nổi, vô cùng choáng váng.
Cửa sổ sát đất khổng lồ phản chiếu rõ cảnh họ quấn quýt nhau, không còn nơi nào để che giấu.
Anh vẫn mặc vest, đi giày da, tạo thành sự tương phản rõ rệt với cô.
Hạ Thành đang cố ý, anh vô cùng hung bạo, như đang dùng cách này để trừng phạt cô vì cô không nói yêu anh.
Nếu không nói thì làm.
Vô số lần, Ngu Thanh Vãn sắp ngất đến nơi, nhưng cô lại bị anh đánh thức bằng cách thức ác liệt.
Cô càng khóc dữ dội thì anh càng không ngừng lại.
Có lẽ vì anh uống rượu nên thời gian cũng dài khác thường.
Trước cửa sổ sát đất, Ngu Thanh Vãn cảm thấy mình đã chứng kiến một màn pháo hoa suốt đời khó quên.
Đúng 0 giờ, pháo hoa giao thừa nở rộ trên bầu trời.
Trừ pháo hoa rực rỡ trước mặt, trong đầu cô như có pháo hoa nổ tung, ý thức cô trống rỗng, bên tai chỉ còn giọng nói đầy ham muốn của người đàn ông, đây cũng là khoảnh khắc duy nhất mà anh dịu dàng vào đêm nay.
“Chúc mừng năm mới, Vãn Vãn.”
…
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chiếu vào qua khe hở trên rèm cửa dày cộp.
Quần áo nằm ngổn ngang trên thảm của khách sạn.
Khi Hạ Thành tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ.
Hôm qua anh uống ít rượu, tuy không đến mức say nhưng anh vẫn hơi mất kiểm soát, động tác khá mạnh bạo.
Anh vô thức quay sang, định ôm đối phương vào lòng, nhưng lại phát hiện bên cạnh trống không.
Trên giường không có ai, trong phòng cũng không có.
Hạ Thành tỉnh táo lại, lập tức nhíu chặt mày, đứng dậy khoác thêm áo choàng tắm, gọi Sầm Duệ vào bằng máy bàn.
“Mợ chủ đâu?”
Sầm Duệ vội cúi đầu, thận trọng đáp: “Nhân viên khách sạn nói mợ chủ đã đi từ sáng, mua vé máy bay về thành phố Lâm rồi ạ.”
Nghe thấy thế, mắt Hạ Thành bỗng tối lại.
Áp suất không khí xung quanh bỗng giảm mạnh, Sầm Duệ còn không dám thở mạnh. Ai tinh ý cũng nhận ra, rõ ràng Ngu Thanh Vãn giận rồi nên mới không nói không rằng, về thành phố Lâm một mình.
Hành vợ chỉ sung sướng nhất thời thôi.
Nhưng Sầm Duệ không bao giờ dám nói câu này thành tiếng.
Anh ta ho khẽ: “Tổng giám đốc Hạ, tôi nghe người bên phòng triển lãm nói, hôm qua mợ chủ vẫn chưa xong việc, nhưng cô ấy lại quyết định đột xuất sẽ đến thành phố Yến.”
Thật ra Hạ Thành hiểu rõ, hôm qua cô tới sân bay không phải để rời đi. Cho dù cô muốn đi thì cũng không chọn lúc này.
Nhưng khi đó anh đã mất hết lý trí nên hoàn toàn không quan tâm tới lời giải thích của cô, chỉ biết trút giận.
Là lỗi của anh.
Cô định tới tìm anh.
Giờ thì hay rồi, anh ức hiếp cô, khiến tình hình căng thẳng, cô không cho anh cơ hội xin lỗi hay nhận sai nữa mà về thành phố Lâm từ sáng sớm, có lẽ mấy hôm tới cô cũng không về nhà.
Hạ Thành không nhịn được mà day trán, cảm thấy bực bội, lần đầu tiên anh có cảm xúc tương tự như hối hận.
Nếu biết trước thì tối qua anh đã kiềm chế một chút.
Lần này phải dỗ cô thế nào đây.
…
Ngu Thanh Vãn ngồi chuyến bay về thành phố Lâm vào sáng sớm.
Sau khi lên máy bay, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ, mãi đến lúc hạ cánh mới dậy.
Tối qua cô mất quá nhiều sức, cả đêm ngủ chưa đầy mấy tiếng, chỉ cần cô nhắm mắt là sẽ bị anh làm tới khi tỉnh lại, đến giờ nơi đó vẫn hơi khó chịu.
Sau khi xuống máy bay, Ngu Thanh Vãn về phòng triển lãm trước.
Chưa đầy ba ngày nữa là tới triển lãm tranh, cô bắt buộc phải kéo lê cơ thể mỏi mệt, xốc lại tinh thần, kiểm tra tất cả chi tiết ở khu triển lãm lần cuối.
Không lâu sau, một nhân viên của phòng triển lãm bước tới, xách một cái túi giấy theo.
“Cô Ngu, hồi nãy có một người đàn ông đeo kính mang thứ này tới, nói là đưa cho cô ạ.”
Ngu Thanh Vãn đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cô tìm được một cái bàn trống, mở túi giấy ra, thấy một hộp thuốc mỡ trong đó.
Ngu Thanh Vãn lấy đồ ra xem, sau khi nhìn rõ tác dụng của thuốc mỡ, tai cô lập tức nóng bừng, cô vội cất thuốc mỡ đi.
May mà xung quanh không có ai.
Lúc này, điện thoại trên bàn bỗng rung lên.
Ngu Thanh Vãn cầm điện thoại lên, nhìn thấy một tin nhắn.
“Còn đau không?”
Không cần nhìn cũng biết là ai gửi.
Đầu sỏ chứ ai.
Cô vẫn đang ấm ức, không hề muốn trả lời tin nhắn của anh.
Điện thoại im lặng năm phút, sau đó một tin nhắn khác được gửi tới.
“Nhớ bôi thuốc.”
Tối qua hành hạ cô cả đêm cũng có thấy anh quan tâm như bây giờ đâu.
Ngu Thanh Vãn mím môi, dứt khoát tắt máy, không trả lời tin nhắn của anh nữa, tập trung xử lý việc của triển lãm tranh tiếp.
…
Tám giờ tối, sau khi ăn tối với đồng nghiệp xong, Tần Duyệt Ninh bắt xe đến khu chung cư, nhìn thấy một chiếc xe sang quen thuộc đang đỗ dưới tầng.
Một bóng người cao lớn đang đứng ở chỗ khuất ánh đèn đường, người đàn ông đang hút thuốc lá, khói thuốc lượn lờ quanh mặt. Giữa bóng đêm đen thẫm, chỉ có điếu thuốc giữa ngón tay kia đang cháy, trông hơi cô đơn.
Thấy rõ mặt người đàn ông, Tần Duyệt Ninh kinh ngạc há miệng.
“Tổng giám đốc Hạ?”
Hạ Thành ngước mắt, dập tắt thuốc lá trong tay, nói bằng giọng lễ độ và điềm tĩnh.
“Chào cô.”
Thấy Hạ Thành xuất hiện ở đây, Tần Duyệt Ninh lập tức biết ý, nói: “Chắc giờ này Thanh Vãn về rồi, anh muốn lên tầng với tôi không…”
Hạ Thành nhớ tới tin nhắn không được trả lời hồi chiều.
Đến tin nhắn của anh mà cô còn chẳng buồn trả lời, có lẽ bây giờ cô cũng không muốn gặp anh.
Người đàn ông im lặng một lát, mím chặt môi, trầm giọng nói: “Thôi, cô ấy quên mang thuốc ở nhà đi, phiền cô đưa cho cô ấy, cảm ơn.”
Tần Duyệt Ninh vừa mừng vừa lo, nhận lấy chiếc túi từ tay anh: “Không có gì không có gì, việc nên làm thôi.”
Sau khi thấy Hạ Thành lên xe rời đi, Tần Duyệt Ninh hoàn hồn, nhanh chóng xách thuốc lên tầng.
Vừa về đến nhà, cô ấy đã thấy Tần Gia Tứ đang ngồi ghép lego trên ghế sô pha, tivi đang chiếu Ultraman.
Thấy đồ chơi mới trong tay cậu nhóc, Tần Duyệt Ninh đổi dép lê rồi bước tới: “Em lấy đâu ra lego mới thế?”
Tần Gia Tứ cũng không ngẩng đầu lên: “Anh Dung Tập cho em lúc đưa chị Thanh Vãn về chiều nay ạ, anh ấy nói em ghép xong thì sẽ cho em bộ mới.”
Nghe thấy tên Dung Tập, Tần Duyệt Ninh lập tức thấy đầu mình phình hẳn ra, cô ấy bước đến nhéo tai Tần Gia Tứ: “Em có chí khí hơn được không, có biết cho dù chết đói thì cũng không nhận đồ bố thí không hả…”
Tần Gia Tứ kêu oai oái vì đau, không phục nên phản bác: “Chị, kiểu như chị là tâm lý ghét người giàu đấy! Anh Dung Tập cũng không làm gì chị, rõ ràng là chị đánh người ta trước…”
Tần Duyệt Ninh bó tay, không muốn nói nhiều với cậu nhóc: “Chị Thanh Vãn của em đâu?”
“Trong phòng ạ.”
Tần Duyệt Ninh không nhéo tai cậu nhóc nữa, đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Ngu Thanh Vãn vừa tắm rửa, thay đồ ngủ xong, đang cúi người chỉnh ga giường, cổ áo ngủ hơi trễ xuống, để lộ vết hôn ái muội loang lổ trên xương quai xanh.
Thấy dấu hôn vô tình lộ ra ở xương quai xanh cô, Tần Duyệt Ninh cũng không nhịn được mà trợn trừng mắt.
Xét theo độ đậm nhạt của vết này, chắc không phải do đời sống “xx” không hạnh phúc, rõ ràng là quá hạnh phúc.
Vậy thì là do cãi nhau rồi.
Tần Duyệt Ninh ho khẽ, hỏi dò: “Thanh Vãn… Cậu cãi nhau với tổng giám đốc Hạ à?”
Động tác chỉnh ga giường của Ngu Thanh Vãn thoáng khựng lại, cô gật đầu.
“Ừ, anh ấy biết chuyện tớ định đi du học rồi.”
Nghe thấy thế, Tần Duyệt Ninh hiểu ngay tại sao hai người lại chiến tranh lạnh với nhau.
“Tức là trước đó cậu vẫn chưa nói với anh ấy à?”
“Tớ chưa.”
Đôi mắt hạnh sáng ngời của cô gái tối đi, hàng mi dài cụp xuống.
Nhớ đến dáng vẻ mất kiểm soát của Hạ Thành hôm qua, Ngu Thanh Vãn hít sâu một hơi, khẽ giọng nói: “Tớ không cố tình giấu anh ấy, tớ chỉ đang muốn tìm cơ hội thích hợp thôi.”
Chính vì cô hiểu tính Hạ Thành, cũng đoán được Hạ Thành sẽ có phản ứng thế nào sau khi biết cô muốn rời, cho nên cô mới muốn tìm một thời cơ thích hợp để nói cho anh biết, ít nhất đừng để Hạ Thành hiểu lầm rằng cô định rời xa anh.
Trong lần cãi nhau này, cô cũng có lỗi.
Nhưng Ngu Thanh Vãn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Cô hiểu nguyên nhân khiến Hạ Thành thiếu cảm giác an toàn, nhưng suốt đời này, cô không thể chủ động nói cho anh biết những việc đó.
Không thể để anh biết được.
Nhìn dáng vẻ chán chường của cô, Tần Duyệt Ninh khẽ thở dài.
Đôi khi, giữa hai người, không phải cứ giải thích là có thể nói rõ hiểu lầm. Nếu là mâu thuẫn khó hòa giải về bản chất thì bắt buộc phải có một bên thay đổi và thỏa hiệp.
Tần Duyệt Ninh thoáng do dự, cuối cùng vẫn nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Ban nãy về nhà tớ thấy tổng giám đốc Hạ dưới tầng, hình như đã chờ lâu lắm rồi. Tớ mời anh ấy lên nhưng anh ấy từ chối, chỉ đưa thuốc của cậu cho tớ.”
Cô mãi vẫn chưa về Thanh Hồ Nhã Uyển, cũng không về lấy thuốc.
Ngu Thanh Vãn cắn môi, không nhịn được mà hỏi: “Anh ấy chờ dưới đó lâu lắm rồi à?”
“Đúng rồi, bên ngoài lạnh lắm đấy.”