Nghe thấy thế, tim Ngu Thanh Vãn như bị thứ gì đó đâm nhẹ vào, đau nhói lên.
Tần Duyệt Ninh lại hỏi dò: “Tức là hai người chiến tranh lạnh vì chuyện này à? Không còn gì khác hả?”
Trong phòng bỗng im lặng, Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, không biết nên nói thế nào.
Cũng có, nhưng cô không biết nên giải thích nguyên nhân đó thế nào.
Trên xe, trước cửa sổ sát đất.
Anh biết rõ cô sợ bị nhìn thấy đến mức nào nhưng vẫn cứ dùng cách này để trừng phạt cô, đúng là tồi tệ.
Cô không giận vì điều gì khác, mà giận vì anh đã dùng cách quá quắt kia để giải quyết vấn đề, thay vì ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau.
Anh luôn thiếu cảm giác an toàn, liên tục nghi ngờ tấm lòng cô.
Có lẽ đến hôm triển lãm, sau khi tận mắt thấy bức tranh kia, hy vọng anh sẽ hiểu tất cả tình yêu mà cô chưa từng nói thành lời.
…
Hai ngày sau, triển lãm tranh cá nhân của Ngu Thanh Vãn bắt đầu đúng giờ.
Ngày hôm nay, ánh nắng sáng rực, ở cửa phòng triển lãm có đủ loại hoa tươi, bạn bè của cô đều có mặt, ngay cả Hạ Minh Phi cũng bay đến từ thành phố Yến.
Người tới dự triển lãm đông hơn Ngu Thanh Vãn nghĩ, không ít nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng trong giới và một số họa sĩ có chút tiếng tăm cũng có mặt.
Không lâu sau khi khai mạc, rất nhiều người đã chụp các bức tranh rồi đăng lên mạng, một số bài đăng lập tức lên hot search, mấy bức ảnh chụp trộm cũng được lan truyền rộng rãi.
# Triển lãm tranh đầu tiên của họa sĩ mới Ngu Thanh Vãn #
# Làm ác #
Trong ảnh, cô gái mặc váy dệt nổi màu đen kiểu Trung Quốc, trên váy thêu hoa hải đường xanh, một nửa mái tóc đen được cài lên bằng trâm gỗ, nửa còn lại xõa tung trên vai, chiếc váy màu sẫm tôn lên làn da trắng như sứ của cô, vòng eo nhỏ nhắn như có thể ôm gọn trong lòng bàn tay vậy.
Bóng lưng cô mảnh mai nhưng thẳng tắp, toát lên khí chất kiên cường và thoát tục giữa đám đông.
Cô đang hơi ngước mặt lên, khẽ nhíu mày, hình như đang nghĩ xem chiều cao của bức tranh được trưng bày đã hợp lý chưa, nhìn nghiêng có đẹp không.
Cô cũng khiến người ta trầm trồ y như bức tranh trước mặt.
Còn cả chiếc nhẫn cưới gắn kim cương xanh chói mắt trên ngón áp út trắng nõn của cô nữa.
“Được thấy họa sĩ Ngu ngoài đời rồi, trời ạ! Ban đầu tôi cứ tưởng là ngôi sao nữ nào, hỏi nhân viên xong mới biết đó chính là họa sĩ Ngu. Đúng là sốc thật đấy! Trông không khác gì tiên nữ, mặt còn không to bằng bàn tay tôi, hết sảy.”
“Mẹ ơi, xinh quá, trắng quá gầy quá, trông thơm thơm mềm mềm, mảnh mai thật. Chảy nước miếng.jpg. Tôi phải đi theo dõi Weibo cô ấy mới được.”
“Người thật còn đẹp hơn ảnh nghìn lần, không nói quá đâu. Tuyệt quá, tôi có vợ mới rồi!”
“Rốt cuộc mấy người đi ngắm tranh hay ngắm người thế?”
“Có ai xem “Làm ác” chưa? Sao tôi lại thấy bức tranh này như để tỏ tình nhỉ! Phần giới thiệu ngắn gọn viết về đàn ông! Hơn nữa khung của bức tranh này khác với những bức tranh khác, rõ ràng là được xử lý đặc biệt!”
“Tôi cũng thấy thế! Hơn nữa họa sĩ Ngu cũng đã nói trong cuộc phỏng vấn trước đó, một trong những tác phẩm được trưng bày là món quà đặc biệt dành cho một người, chẳng lẽ là chồng cô ấy hả?”
“Chồng ở đâu thế, vợ tôi kết hôn rồi à?!”
“Xin đấy, ở trong ảnh người ta đeo nhẫn kim cương to tướng ở ngón áp út kìa, chói đến mức mắt tôi sắp mù mất thôi!”
…
Triển lãm được chia thành ba khu triển lãm, Sinh Mệnh, Tự Do và Tình Yêu.
Lúc này, Hạ Thành không biết trên mạng đang xảy ra chuyện gì, điện thoại trong túi vẫn rung, nhưng anh không định bắt máy.
Anh hoãn cuộc họp chiều nay, tới phòng triển lãm.
Sảnh triển lãm chật kín người, người đàn ông ngừng bước ở khu triển lãm Tình Yêu, nhìn ba bức tranh duy nhất ở đây, trong đôi mắt đen chứa đựng cảm xúc phức tạp và u ám.
Bức tranh đầu tiên vẽ con thỏ kia.
Vào ngày thỏ chết, trong đêm tối, họ đã tựa vào nhau trên bậc thang lên sân thượng.
Anh dùng bàn tay không dính máu để lau nước mắt cho cô.
Bức tranh thứ hai vẽ một khu rừng, đó là khi họ gặp trận lở đất trên núi Nhạn Tuấn, anh đã cõng cô, từng bước đi tìm đường sống.
Vẫn còn bức thứ ba.
Là bức “Làm ác”.
So với hai bức trước, phong cách màu sắc của bức tranh này càng trừu tượng hơn.
Người khác không nhận ra cô đang vẽ gì, nhưng Hạ Thành thì có.
Đó là hình xăm trên người anh, được cô vẽ nguệch ngoạc trên vải bằng cọ, thể hiện theo cách riêng.
Một con bướm đáp xuống cây thánh giá, hoa nở rộ trên dây leo xung quanh, ánh sáng và bóng tối giao nhau, màu sắc tươi sáng thay thế nền tối ban đầu, vẽ theo từng tầng bậc, như bông hoa nở rộ giữa bùn.
Phần giới thiệu của hầu hết tác phẩm khác là một đoạn văn ngắn, nhưng phần giới thiệu dưới bức tranh này chỉ có một câu.
– Người khác nói anh ấy đã làm nhiều điều ác, nhưng tôi mong sau cùng anh ấy sẽ được trọn vẹn.
Sau cùng sẽ được trọn vẹn ư?
Có cô ở đây, sao anh có thể không trọn vẹn được chứ.
Khi anh ép cô nói yêu anh đêm đó, cô không nói.
Nhưng trong khu triển lãm tên Tình Yêu này, chỉ có dấu vết của anh.
Hay nói cách khác, anh đã chiếm hết nơi này.
Hạ Thành nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, những cảm xúc dồn nén trong đôi mắt sâu thẳm như bị xé ra, yết hầu anh khẽ cuộn xuống.
Rõ ràng, từng nét bút của cô đều đang nói yêu anh.
…
Triển lãm tranh kéo dài đến bảy giờ tối.
Cả chiều, Ngu Thanh Vãn bận tiếp đón những nhân vật quan trọng tham dự buổi triển lãm hôm nay, tối tăm mặt mũi.
Mãi tới tối, cô mới có thời gian nghỉ ngơi, uống ngụm nước.
Sau khi nước trà ấm chậm rãi chảy xuống họng, xua tan cảm giác khó chịu, Ngu Thanh Vãn mới thở phào, không khỏi hơi ngẩn người.
Cô không biết hôm nay Hạ Thành có tới không, có thấy bức tranh kia không.
“Làm ác” là bức tranh mà cô tự đóng khung, ngay cả khung tranh cũng được làm bằng gỗ do cô tự chọn và cắt ghép.
Liệu anh có thích không?
Trong phòng nghỉ, giữa lúc Ngu Thanh Vãn ngẩn ngơ, Lâm Ngư bỗng đẩy cửa bước vào, vì kích động quá nên nhịp thở của cô ấy vẫn chưa kịp bình tĩnh lại, trông cô ấy mừng như vừa trúng số vâ.
“Chị Thanh Vãn, chẳng phải chúng ta đã mở đấu giá bức “Làm ác” kia trong hội đấu giá ngầm trên mạng vào sáng nay à? Tới trưa có một nhà sưu tầm ở Pháp đã tăng giá lên năm mươi triệu, nhưng hồi nãy, trong phần cập nhật giá mới nhất, giá đã lên tới một trăm triệu rồi!”
Nghe thấy con số đáng kinh ngạc đó, Ngu Thanh Vãn ngạc nhiên ngước mắt: “Sao cơ?”
Sao nhiều thế.
Lâm Ngư kinh ngạc đến mức giọng cũng run lên: “Hơn nữa đó là… đô la Mỹ. Một trăm triệu đô la Mỹ đấy!!”
Nếu đổi sang nhân dân tệ thì sẽ là bảy trăm triệu. Cả đời cô ấy chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
Đổi luôn cả đơn vị rồi, làm gì có ai dám đấu giá tiếp nữa đây.
Không cần nghĩ cũng biết ai hào phóng thế này.
Ngu Thanh Vãn lập tức mím chặt môi, hơi nghi ngờ về việc có phải Hạ Thành điên rồi không.
Không lâu sau, dân mạng cũng tìm được giá mới nhất trong hội đấu giá ngầm, ai cũng kinh ngạc.
“Có người nói bức “Làm ác” trong triển lãm đã được một người bí ẩn mua lại với giá một trăm triệu đô la Mỹ! Chịu chơi thật đấy, lần đầu tiên tôi thấy có người chi nhiều tiền như thế cho một bức tranh.”
“Tranh của họa sĩ nổi tiếng thế giới cũng không có giá đó, có tiền thì cũng không phí phạm thế được. Tiêu hoang ghê.”
“Trả lời bình luận trên, không thể coi đây là lãng phí, dù sao tiền bán đấu giá cũng sẽ được quyên góp cho Hiệp hội hỗ trợ người bị bệnh về máu, vẫn rất có ý nghĩa đấy thôi!”
Lúc này, chẳng biết Lâm Ngư lại lướt thấy gì, cô ấy lập tức mở to mắt, bất giác cao giọng.
“Chị Thanh Vãn, chị mau xem này. Chuyện chị và tổng giám đốc Hạ bí mật kết hôn bị lộ rồi!”
Từ buổi chiều, sau khi được người đến xem triển lãm chụp lại rồi đăng lên mạng, bức tranh “Làm ác” lập tức dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi.
Không những thế, có dân mạng tinh mắt còn phát hiện một bóng dáng cao lớn phía sau Ngu Thanh Vãn trong một bức ảnh chụp trộm.
“Mà này, có ai chú ý tới anh chàng đẹp trai phía sau tiên nữ không? Vóc dáng và vẻ ngoài có thể sánh ngang với người mẫu nam trong giới giải trí đấy! À không, cách biệt một trời một vực!”
“Mẹ ơi, có người nói đó là tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị à? Thật hay giả thế?”
“Trả lời bình luận trên, hình như là thật, tôi đang làm ở tập đoàn Hạ Thị, thỉnh thoảng cũng thấy tổng giám đốc từ xa…”
Vô số tin đồn về Hạ Thành cũng được nhắc đến, tin nào cũng nửa thật nửa giả, lập tức dấy lên sự tò mò và hóng hớt chưa từng có của dân mạng.
Có người nói anh có tính cách ngang tàn và u ám, có thù tất báo, không chừa bất kỳ đường sống nào cho đối thủ trên thương trường, thích dồn người khác vào đường cùng nhất. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, anh đã nhổ tận gốc nhà họ Cung – ông lớn trong giới bất động sản. Danh hiệu Diêm Vương của anh cực kỳ nổi tiếng.
Nghe nói những bức tranh nổi tiếng mà các nhà sưu tầm lớn hết sức trân trọng, tranh nhau sưu tầm được anh treo trên hành lang du thuyền như tranh trang trí.
“Chẳng phải người ta đồn tổng giám đốc Hạ Thị không biết nhiều về nghệ thuật lãng mạn kiểu này à? Sao anh ta lại chạy tới xem triển lãm của một họa sĩ mới chứ?”
“Sao sếp lớn chỉ nhìn mỗi bức tranh này thôi? Có ai phân tích xem bức tranh này đẹp ở đâu được không? Sao tôi không nhận ra thế!”
“Có khi nào anh ta không chỉ ngắm tranh, mà đang nhìn tác giả qua tranh không!”
“Khoan đã, thông báo mà tập đoàn Hạ Thị đăng trước đó là…”
“Xinh đẹp như tiên, sáng tác nghệ thuật, mẹ ơi, từ khóa nào cũng khớp hết!”
Ngoài ra còn có một đoạn video phỏng vấn trên hotsearch.
Lâm Ngư lập tức mở video phỏng vấn đang bùng nổ trên mạng kia lên, đưa cho Ngu Thanh Vãn xem.
Ngu Thanh Vãn nhận lấy điện thoại, kinh ngạc nhìn bóng dáng trên màn hình.
Trong video, người đàn ông đang đứng trước bức tranh, sườn mặt quen thuộc có góc cạnh rõ nét, khí thế mạnh mẽ và lạnh lùng tản ra từ người anh, nhưng nét mặt anh lại dịu dàng khác thường.
Còn cả chiếc nhẫn cưới bằng bạc trên ngón áp út của anh nữa.
Cuối cùng, một phóng viên ở bên cạnh đánh liều bước đến: “Xin hỏi tổng giám đốc Hạ, điểm gì trong bức tranh này đã níu chân anh lâu như vậy?”
Hạ Thành nhìn chằm chằm vào bức tranh không dời mắt: “Tác giả.”
“Vậy…”
Anh miễn cưỡng ngước mắt lên, giọng nói mất kiên nhẫn: “Bà xã vẽ tôi đấy, có vấn đề gì à?”
Phóng viên lập tức hít sâu một hơi, cảm thấy mình vừa nghe được bí mật ghê gớm nào đó.
Sao công khai đột ngột vậy?!
Phóng viên nuốt nước bọt, lại giơ micro lên, thận trọng hỏi: “Vậy anh mua nó với giá một trăm triệu đô la Mỹ mua để…”
“Dỗ cô ấy.”