Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 82



Tòa nhà tập đoàn Hạ Thị.

Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất, ngay sau khi cuộc họp video kết thúc, Sầm Duệ đúng lúc gõ cửa đi vào.

“Tổng giám đốc Hạ, hình như buổi triển lãm khai trương bảo tàng mỹ thuật của mợ chủ chuẩn bị gặp chút vấn đề.”

Trong bốn năm qua, Sầm Duệ đã hình thành thói quen báo cáo bất cứ chuyện gì liên quan đến Ngu Thanh Vãn một cách nhanh nhất cho anh.

Anh ta nhanh chóng nói xong, sau đó chỉ thấy Hạ Thành trầm ngâm một lúc, đóng laptop lại rồi day trán.

“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”

Sau khi hoàn thành công việc trong tay, anh đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, cầm điện thoại di động lên và bấm số của Đàm Nghiên.

Không lâu sau, điện thoại được bắt máy, giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên trong ống nghe.

“Có chuyện gì?”

Hạ Thành hỏi thẳng: “Cậu của cậu đang ở thành phố Yến à?”

Đàm Nghiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chắc là thế, sao vậy?”

Hạ Thành không lãng phí thời gian: “Không có gì, cúp đây.”

“Đợi đã.” Đàm Nghiên gọi anh lại trước khi anh cúp máy, cười hỏi: “Có phải Thanh Vãn đã về rồi không?”

Hạ Thành: “Ừ, về rồi.”

Đàm Nghiên không nhịn được mà trêu chọc: “Chúc mừng hòn vọng thê nha, cuối cùng cũng đợi được ngày mây tan thấy trăng rồi.”

“…”

Đàm Nghiên: “Ngày kia tôi và Minh Phi sẽ về trước, cậu dẫn Thanh Vãn theo đi, chúng ta cùng ăn cơm.”

“Tôi biết rồi.”

Năm giờ chiều, mặt trời dần ngả bóng về Tây, thành phố chìm trong ánh chiều tà, bầu trời nhuốm một tầng khói hồng.

Lúc Ngu Thanh Vãn đang định tan làm rời khỏi viện bảo tàng thì nhận được tin nhắn của Hạ Thành.

[Ra đây đi, anh đang bên ngoài.]

Cô ngẩn ra, vừa kinh ngạc vừa vui mừng xách túi ra ngoài, quả nhiên thấy xe của Hạ Thành đang đỗ trước cửa.

Người đàn ông dựa vào cạnh xe, đồ vest thẳng thớm, trong tay ôm một bó hoa hải đường màu trắng, ngũ quan tuấn tú, khiến người đi đường đều rối rít quay lại nhìn.

Ngu Thanh Vãn thấy bó hoa trong tay anh, mắt không khỏi sáng lên.

Cô vô thức đi nhanh về phía anh, Hạ Thành nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên.

Khóe môi anh khẽ cong lên, đôi mắt hẹp dài hơi nhướn.

“Bà Hạ làm việc vất vả rồi.”

Ngu Thanh Vãn cầm lấy bó hoa hải đường, hương hoa say lòng người phả vào mặt cô, trong lòng như được bao bọc bởi từng chút từng chút ngọt ngào, căng đầy thỏa mãn.

Hạ Thành mở cửa xe giúp cô, cô cúi người lên xe, tò mò hỏi anh: “Sao đột nhiên anh lại tới đây?”

Lại còn mang theo cả hoa.

Khi lên xe, Hạ Thành kéo lấy tay cô rất tự nhiên, ngón thay thon dài luồn vào khẽ hở tay cô, sắc mặt bình tĩnh như thường.

“Đến đưa em tới một nơi.”

Cô hoang mang chớp mắt: “Nơi nào?”

Anh giấu đầu hở đuôi nói: “Đến rồi em sẽ biết.”

Hạ Thành đưa cô tới một phòng trà tư nhân.

Bên trong là một hòn non bộ, được bao quanh bởi rừng trúc, không khí thơm mùi trà thoang thoảng, nhân viên đưa họ xuyên qua đại sảnh, đến căn phòng trong cùng.

Cửa mở ra, lúc nhìn thấy ông lão ngồi trong phòng trà, Ngu Thanh Vãn không khỏi sửng sốt.

Một giây sau, Hạ Thành dắt tay cô vào trong.

Ông Hứa ngẩng đầu nhìn hai người đi vào một cái, chầm chậm nói: “Hạ Thành đấy à, trước khi cháu đến không nói bàn cờ hôm nay của chúng ta còn có người khác.”

Mặt Hạ Thành vẫn bình tĩnh như thường, anh ôm vai cô, đưa cô ngồi xuống trước bàn trà.

“Không phải người ngoài, mà là vợ cháu.”

Thấy hai người có vẻ như rất thân thiết, cuối cùng Ngu Thanh Vãn mới phản ứng kịp, cung kính chào ông Hứa: “Cháu chào ông Hứa ạ.”

“Cô Ngu.”

Rõ ràng ông Hứa biết mục đích tới đây của hai người, cũng nói thẳng luôn: “Cô Ngu này, tôi nhớ mình đã nói rõ với bảo tàng các cô rồi, tôi không định mang tranh của mình đi triển lãm.”

Ông ấy dừng một lúc rồi lại nói: “Bây giờ trong ngành này, mùi tiền quá nặng, tôi không muốn bức tranh sạch sẽ duy nhất cũng nhiễm cái tính thương mại này.”

Ngu Thanh Vãn cắn môi, kiên định nói: “Ông Từ, cháu hiểu lo lắng của ông. Ngành nghệ thuật hiện tại chú trọng đến lợi nhuận hơn trước đây, nhưng vẫn có rất nhiều triển lãm nghệ thuật hiện tại mở ra vì mục đích làm công ích. Chúng cháu không chỉ muốn kiếm tiền qua cách này, bán tranh với cái giá cao hơn, mà cũng hi vọng có thể cổ vũ được một số họa sĩ, để nhiều nhà sưu tầm phát hiện được tiềm lực của họ hơn.”

“Mấy năm nay, cháu cũng từng cùng một số họa sĩ trên thế giới tổ chức nhiều triển lãm công ích. Tác phẩm hay cần được người hiểu về nó thưởng thức, đồng thời cũng có thể truyền cảm hứng cho người khác. Ông là người lão làng nổi tiếng ở giới mỹ thuật trong nước, có tác phẩm của ông xuất hiện trong triển lãm của chúng cháu thì sẽ có nhiều họa sĩ hiểu được trải nghiệm của ông, nhận được sự cổ vũ, từ đó sẽ không dễ dàng từ bỏ ước mơ hội họa nữa…”

Giọng nói của cô gái dịu dàng dễ nghe, cô nói với tốc độ vừa phải, vang vọng trong phòng trà yên tĩnh.

Hạ Thành cụp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của cô, đôi mắt anh vô thức trở nên dịu dàng.

Suy nghĩ trong đầu anh bỗng trở nên vô cùng chắc chắn.

Năm đó anh buông tay là đáng giá.

Khi Ngu Thanh Vãn nói xong, trong phòng trà rơi vào yên lặng.

Cô lo lắng nắm chặt tay dưới gầm bàn, tự hỏi liệu mình có thể thuyết phục được ông Từ suy nghĩ lại hay không.

Một giây sau, ngón tay của cô bị người ta nắm lấy.

Ở nơi không ai nhìn thấy, ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay cô, mang theo ý an ủi.

Lông mi Ngu Thanh Vãn run run, cảm giác căng thẳng thấp thỏm cứ thế được giảm bớt.

Một lúc lâu sau, ông Hứa hoàn hồn, khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện ý cười ít khi thấy, giọng điệu cũng dịu xuống một chút, nói với Hạ Thành: “Vợ cháu khá đấy, nói chuyện rất dễ nghe.”

Ngu Thanh Vãn vừa nghe thấy lời này là biết ngay có cơ hội rồi, dây thần kinh còn chưa kịp thả lỏng, đã nghe thấy ông Từ nói: “Thế này đi, sau ván cờ hôm nay, nếu cháu thắng thì ông sẽ cho vợ cháu mượn tranh.”

Nghe vậy, cô sửng sốt, hơi lo lắng nhìn Hạ Thành, chỉ thấy anh bình tĩnh thản nhiên đồng ý: “Được ạ.”

Một ván cờ rất nhanh đã bắt đầu.

Quân cờ hai màu đen trắng tàn sát nhau trên bàn cờ, phòng trà rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giòn tan khi quân cờ bằng ngọc màu trắng chạm vào mặt bàn cờ.

Ngu Thanh Vãn không làm gì được, chỉ có thể yên lặng ngồi bên xem ván cờ, thầm hy vọng rằng Hạ Thành sẽ thắng.

Cô đang đến tháng, nên mấy hôm nay eo cứ nhức mỏi.

Giờ đang ở cuộc gặp gỡ thế này nên Ngu Thanh Vãn không thể ngồi khom lưng được, cô chỉ có thể gắng gượng ngồi ngay ngắn, bờ eo thon vẫn thẳng tắp, thỉnh thoảng chỉ yên lặng thả lỏng vài giây để giảm bớt đau nhức.

Một giây sau, bàn tay rộng lớn của người đàn ông đã bao lấy vòng eo thon thả của cô, thỉnh thoảng lại xoa cho cô ở nơi không ai nhìn thấy dưới gầm bàn.

Cơ thể Ngu Thanh Vãn thoáng cứng đờ, cảm nhận được hơi ấm truyền tới qua lớp vải mỏng. Vốn dĩ eo cô còn đang thấy lạnh lẽo, nhưng dưới động tác này của anh, cảm giác lạnh lẽo đã dần dần được xua đi, cơn khó chịu cũng giảm bớt không ít.

Cô vô thức nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng sắc nét của anh.

Hạ Thành vẫn đang nói chuyện với Ông Hứa, ngón tay xương khớp rõ ràng cầm quân cờ màu đen, trên cổ tay gầy đeo một chiếc đồng hồ vàng đen, đôi môi anh khẽ mím lại, ánh mắt nhìn bàn cờ chăm chú, còn tay khác thì đang xoa eo cho cô.

Có lẽ anh biết cô không thoải mái, nên động tác hạ cờ của anh nhanh hơn so với trước, thời gian suy nghĩ cũng ngắn hơn.

Ánh chiều tà ấm áp chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ánh sáng bao phủ đường nét sắc sảo trên mặt anh, làm dịu đi khuôn mặt lạnh lùng vốn có.

Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, không biết vì sao, trong lòng cô bỗng hơi nóng lên, tim đập mỗi lúc một nặng nề.

Nửa giờ nhanh chóng trôi qua, đàn hương trong lư hương chậm rãi cháy hết.

Nhìn thấy thành bại đã định sau nước đi cuối cùng, ông Hứa nhướng mày, tức đến bật cười, nói: “Thật không ngờ đấy, thì ra mấy lần trước thằng nhóc nhà cháu nhường lão già này, che giấu lâu như thế, vậy mà bây giờ lại không giấu nữa.”

Ngu Thanh Vãn nghe vậy thì ngẩn ra, sau đấy lại nghe thấy giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên bên cạnh.

“Hôm nay làm việc vì bà xã, không thể thua được ạ.”

Vành tai cô âm thầm đỏ ửng lên.

Ông Hứa nhướng mày, nhún vai than thở nói: “Ông già này xin nhận thua, cháu với vợ cháu về đi, hai ngày nữa vợ chồng Đàm Nghiên về thì cùng nhau ăn cơm.”

Chuyện tranh vẽ cứ thế được giải quyết xong, sau khi tiễn ông Hứa rời khỏi phòng trà, hai người đi về phía bãi đỗ xe.

Vấn đề nan giải đột nhiên được giải quyết dễ dàng như vậy, khiến Ngu Thanh Vãn cảm thấy hơi choáng váng.

Trên đường đi, nhìn khuôn mặt nghiêng của người đàn ông, cô chớp chớp mắt, nhưng vẫn không khỏi tò mò hỏi: “Sao anh quen ông Hứa thế?”

Hạ Thành nắm tay cô vô cùng tự nhiên, giải thích ngắn gọn: “Ông ấy là cậu của Đàm Nghiên.”

Ngu Thanh Vãn chợt bừng tỉnh.

Không ngờ họ lại có mối quan hệ này.

Chuyện phiền phức này, cô còn chưa kịp nghĩ xem có nên nói với anh không thì anh đã giải quyết giúp cô rồi.

Lúc vào thang máy, Ngu Thanh Vãn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh trong suốt động lòng người.

“Chuyện hôm nay cảm ơn anh nha.”

Nếu không nhờ anh giúp cô hẹn ông Hứa, chỉ sợ chuyện bức tranh sẽ không có cơ hội gì hết.

Hạ Thành nhướng mày, chậm rãi hỏi: “Chỉ cảm ơn miệng thôi à?”

Ngu Thanh Vãn sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ám thị trong lời nói của anh.

Trong thang máy không có ai, cô cắn môi, cố lấy dũng khí kiễng chân, hôn lên má anh một cái thật nhanh.

Ngay sau đó, cô bị anh ôm lấy eo, bị anh bá đạo kéo trở lại trong lòng, hơi thở mang tính xâm lược bao vây lấy cô.

Ngu Thanh Vãn ngẩng đầu, thấy Hạ Thành nhìn cô, ý cười thấp thoáng bên môi: “Bà Hạ, đây là quà cảm ơn của em hả?”

Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô, màu mắt anh hơi tối lại.

“Chưa đủ thành ý.”

Một giây sau, khi cô còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to lớn của người đàn ông đã ôm chặt eo cô, nụ hôn sâu hơn và lâu hơn đột ngột rơi xuống.

Bỗng chốc, Ngu Thanh Vãn chợt nhớ tới mấy năm trước, hình như bọn họ đã từng hôn nhau một lần trong thang máy.

Anh chưa bao giờ cố kỵ về địa điểm và thời gian, muốn làm là làm ngay. Bốn năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế.

Không gian trong thang máy nhỏ hẹp yên tĩnh, chỉ có âm thanh ướt át của môi lưỡi quấn lấy nhau khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Cô bị anh ấn mạnh vào trong ngực, đầu lưỡi của anh như thăm dò, sau đó hoàn toàn cướp đoạt hơi thở của cô, cắn nghiến trên môi cô, đau nhói, lưỡi cô cũng bị anh quấn đến tê dại, hai chân bắt đầu mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào cánh tay đang đặt trên eo cô của anh để đứng vững.

Cho tới khi Ngu Thanh Vãn sắp không thể thở được nữa, Hạ Thành mới buông cô ra.

Hô hấp người đàn ông nặng nề, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô, khơi dậy một loại cảm giác sung sướng khó nói nào đó.

“Lần sau phải cảm ơn như vậy, đã học được chưa?”

Cho đến khi lên xe, Ngu Thanh Vãn vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn sâu vừa rồi, não bộ vẫn ở trạng thái thiếu oxy, môi cũng sưng đỏ, từng trận từng trận tê dại xông lên khiến người ta vô thức run rẩy.

Lúc này, giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông đột nhiên vang lên bên cạnh cô, kéo cô ra khỏi sự cơn mê tình vừa rồi.

“Nhìn xem, có thích không?”

Ngu Thanh Vãn hoàn hồn, cô không biết anh lấy từ đâu ra một hộp trang sức.

Chỉ thấy một thứ trông như chiếc vòng tay bằng kim cương nằm trong chiếc hộp nhung đen, kiểu dáng lộng lẫy và đẹp mắt hơn những chiếc vòng tay thông thường, dây tua rua được khảm những viên kim cương xanh lục, rũ xuống bên dưới dây chuyền, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

Cô cầm lấy nó, vốn tưởng là vòng tay, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy hơi khác.

“Vòng tay sao?”

Hạ Thành nghiêng đầu qua, nói nhỏ bên tai cô: “Lắc chân.”

Đồng tử Ngu Thanh Vãn co rụt lại, hơi nóng từ cổ bốc lên gò má và vành tai, lắc chân trong tay hình như cũng trở nên nóng bỏng.

Hai chữ lắc chân như mang theo sự mờ ám không thể nói thành lời, nhất là trên xe còn có tài xế.

Cô xấu hổ muốn vứt thứ đó vào lòng anh.

“Anh mua lúc nào…”

Cô mới về có mấy ngày, sao anh lại bắt đầu mua mấy thứ kỳ lạ về nữa thế.

Sắc mặt Hạ Thành không đổi, vẫn là dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh như cũ.

“Mua lúc mới kết hôn, phủ bụi cả rồi.”

Từ trong giọng điệu của anh, cô nghe ra được chút ai oán.

Một giây sau, cô lại nghe thấy người đàn ông chậm rãi bổ sung: “Tối nay về đeo cho anh xem thử.”

“…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.