Tối về, Ngu Thanh Vãn cũng chỉ đeo thử chiếc lắc chân kia thôi.
Hạ Thành biết cơ thể cô không thoải mái nên không làm chuyện cầm thú quá trớn nào với cô, chỉ ôm cô ngủ cả đêm.
Trừ bàn tay ở eo cô thỉnh thoảng lại di chuyển sang chỗ khác, anh cũng không làm gì quá đáng cả.
Thời gian trôi rất nhanh, lễ khai trương bảo tàng mỹ thuật sẽ diễn ra vào tám giờ sáng thứ bảy.
Còn chưa tới giờ, bãi đỗ xe trước cửa bảo tàng mỹ thuật đã chật kín.
Ngoài một số nhà nghệ thuật nổi tiếng và giáo sư của các Học viện Mỹ thuật, khách mời tham dự lễ khai mạc còn có giám đốc Sở văn hóa thành phố Yến, phó giám đốc Bảo tàng thành phố Yến…
Nghi lễ cắt băng kết thúc tốt đẹp, Ngu Thanh Vãn phụ trách dẫn khách mời đi tham quan bảo tàng mỹ thuật, nhân tiện giải thích một số bức tranh nổi tiếng được trưng bày trong lễ khai trương lần này.
Hôm nay cô mặc sườn xám trắng đặt may theo số đo, ở tà thêu hoa hải đường màu sẫm, tôn lên đường cong yểu điệu, mái tóc xoăn được búi lên duyên dáng, cô ung dung đứng trước những bức tranh cổ, thong thả giải thích cho mọi người.
Hạ Thành cũng tới.
Anh mặc bộ vest thẳng thớm, đứng giữa đám đông, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Tiết Bội chú ý tới việc này đầu tiên, cảm thấy không đúng lắm, bèn huých Lý Huân bên cạnh, nói nhỏ: “Quản lý Lý, anh có thấy hình như daddy đầu tư cứ nhìn chị Thanh Vãn mãi không?”
Tập đoàn Hạ Thị đang là “daddy đầu tư” tài trợ cho bảo tàng mỹ thuật của họ, không có gì phải bàn cãi, đến mức trong khoảng thời gian này, các nhân viên của bảo tàng cũng bắt đầu gọi như thế.
Lý Huân liếc nhìn rồi nói với vẻ không đồng ý: “Bình thường mà, mọi người đều nhìn cô Bạch, ai chẳng yêu cái đẹp, thích ngắm mỹ nhân.”
“Không phải, ý tôi là… ánh mắt của anh ta khi nhìn chị Thanh Vãn không giống với người khác…”
Tiết Bội cuống đến mức không biết nên giải thích thế nào, dù sao cũng khác thật.
Thấy Lý Huân không hiểu, cô ấy dứt khoát từ bỏ việc giải thích, lại không nhịn được mà quay đầu quan sát.
Giữa đám đông, vẻ ngoài và khí chất của người đàn ông vô cùng nổi bật, gương mặt anh lạnh lùng, nhìn thôi đã khiến người ta kính trọng mà tránh xa.
Nhưng trong mắt anh chỉ có bóng hình phía trước, những cảm xúc khó nhận biết vô tình xuất hiện trong ánh mắt kia.
Tiết Bội cảm thấy cách người đàn ông nhìn Ngu Thanh Vãn không được trong sáng cho lắm.
Thế là trong giờ nghỉ giải lao, thấy Ngu Thanh Vãn đang uống nước bên cạnh, Tiết Bội lập tức đến gần với vẻ bí ẩn, kể phát hiện mới của mình cho cô.
“Chị Thanh Vãn, em phát hiện hình như tổng giám đốc Hạ cứ nhìn chị…”
Tiết Bội không biết chuyện cô và Hạ Thành đã kết hôn, nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn nhìn ra sau.
Bóng người đàn ông đang ở phía sau, cách đó không xa, ánh sáng và bóng tối chiếu xiên, nắng vàng ấm áp bao trùm lấy anh, khiến những đường nét sắc sảo trở nên mềm mại.
Ánh mắt họ chạm nhau từ xa giữa không trung, Ngu Thanh Vãn nhận thấy ý cười không dễ phát hiện và sự khen ngợi trong mắt anh.
Anh đang tự hào về cô.
Cô không khỏi mỉm cười, rời mắt trước, ôn hòa nói với Tiết Bội: “Không sao đâu, chúng ta cứ làm việc của mình thôi.”
…
Lễ khai trương kết thúc, mấy đối tác của bảo tàng mỹ thuật tổ chức một bữa tiệc mừng.
Sau khi đóng cửa bảo tàng, mọi người hào hứng đi liên hoan, giữa bầu không khí sôi nổi và náo nhiệt, Ngu Thanh Vãn không thể không uống ít rượu.
Cô bị đỏ mặt khi uống rượu, rõ ràng cô không uống quá nhiều, nhưng gương mặt trắng nõn đã ửng hồng, bước đi cũng có dấu hiệu chuếnh choáng.
Tiết Bội sợ cô ngã, chỉ có thể thận trọng đỡ cô ra ngoài: “Chị Thanh Vãn, để em đưa chị về khách sạn.”
Khi ra khỏi nhà hàng, quả nhiên Ngu Thanh Vãn trông thấy chiếc xe quen thuộc đã đỗ ở đó.
Cô mỉm cười, quay sang nói với Tiết Bội: “Không cần đâu, có người đón chị rồi.”
Tiết Bội: “Dạ?”
Ngu Thanh Vãn ngượng ngùng mỉm cười, sau khi uống say, cô cũng thoải mái hơn thường ngày.
“Ừ, chồng chị tới.”
Tiết Bội kinh ngạc nhìn Ngu Thanh Vãn rảo bước tới chỗ người đàn ông bên cạnh xe.
Cô vừa đi vừa loạng choạng, lại còn đang đi giày cao gót nữa, khi chạy qua đó, cô suýt thì ngã sấp mặt, may mà người đàn ông tinh mắt, nhanh nhẹn ôm cô vào lòng.
Lúc này, trong đôi mắt lạnh lùng sáng nay của người đàn ông lại tràn ngập sự cưng chiều.
Sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông, Tiết Bội dần há hốc miệng, tưởng mình nhìn nhầm, còn dụi mắt.
“Đó… đó là…”
Chẳng phải đây là daddy đầu tư của bảo tàng họ ư?
Chồng… chồng á?!
…
Trên xe, Ngu Thanh Vãn tựa vào người Hạ Thành như không có xương, cô cúi đầu, chăm chú nghịch tay anh.
Tay người đàn ông rất đẹp, mạch máu xanh nhạt gồ lên trên làn da trắng lạnh. Đây không phải bàn tay sống sung sướng an nhàn, khớp xương trên tay anh lộ rõ, trong lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, cảm giác khi sờ khác hẳn với tay cô.
Anh đeo chiếc nhẫn cưới màu bạc kia ở ngón áp út.
Ngu Thanh Vãn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới đó tới mức ngẩn người, bỗng nhớ đến lời Tiết Bội nói với cô trên chuyến bay về nước.
Suốt bốn năm qua, anh luôn đeo nhẫn cưới chưa từng tháo ra.
Anh đã sống thế nào trong khoảng thời gian họ chia xa chứ.
Hạ Thành không biết lúc này Ngu Thanh Vãn đang nghĩ gì, anh chỉ im lặng cụp mắt, nhìn chằm chằm cô, để mặc cô nghịch tay mình.
Mỗi khi cô say là sẽ bám người hơn bình thường rất nhiều.
Đương nhiên Hạ Thành cũng ngửi thấy mùi rượu trên người cô, anh khẽ hỏi: “Hôm nay em uống bao nhiêu thế?”
Mặt cô gái ửng hồng như ráng chiều, đôi mắt hạnh sáng hơn bình thường, long lanh nước.
“Một ít thôi, em không say.”
Để chứng minh mình không say, Ngu Thanh Vãn bắt đầu chủ động tìm chuyện để nói, tuy cô hơi lắp bắp.
“Anh biết không, giờ đồng nghiệp trong bảo tàng đều gọi anh là daddy đầu tư đấy.”
Hạ Thành nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi: “Gọi anh là gì cơ?”
“Daddy…”
Còn chưa gọi hết, Ngu Thanh Vãn đã phản ứng lại, lập tức xấu hổ trừng mắt nhìn anh.
Hạ Thành cười khẽ.
Thấy cô vẫn đang nắm tay mình, anh cúi xuống, nói với vẻ nghiền ngẫm: “Thích tay lắm à?”
Ngu Thanh Vãn không nhận ra ẩn ý của anh, cô mơ màng gật đầu: “Ừ… Đẹp lắm…”
Anh thản nhiên nói: “Vậy lát về dùng tay trước.”
“…”
Đồ biến thái!
…
Dọc đường, Ngu Thanh Vãn mơ màng tựa vào lòng anh, khi xuống xe cũng được anh bế xuống.
Phát hiện anh không đưa cô về khách sạn, cô mở to mắt, tỉnh táo hơn một chút, nhìn căn biệt thự trước mặt.
“Đây là đâu?”
Hạ Thành bật đèn phòng khách: “Nhà chúng ta.”
Nhà mới của họ.
Phòng khách lập tức sáng trưng, Ngu Thanh Vãn kinh ngạc nhìn khung cảnh xung quanh.
Cách bố trí của biệt thự rất giống Thanh Hồ Nhã Uyển, những chiếc đèn quen thuộc bao trùm khắp sàn nhà, chiếu sáng mọi ngóc ngách, xua tan sự lạnh lẽo và tối tăm.
Một bóng trắng quen thuộc đang nằm trên bàn trà trong phòng khách, nhìn cô bằng đôi mắt hồng ngọc trong veo.
Mắt Ngu Thanh Vãn sáng lên, cô ngạc nhiên bước tới bế con thỏ lên.
“Vẫn là con hồi trước à?”
“Ừ.”
Con thỏ trong lòng như đang trả lời cô, cọ đôi tai mềm mại vào lòng bàn tay cô, trông nó to hơn hẳn bốn năm trước.
Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên giữa phòng khách trống trải.
“Anh và nó đều đang chờ em về nhà.”
Nghe thấy anh nói thế, mắt Ngu Thanh Vãn bất giác cay cay, tim cô như bị thứ gì đó va mạnh vào.
Nước mắt chưa kịp chảy xuống, cô đã nghe thấy Hạ Thành nói.
“Ôm đủ rồi đấy.”
“?”
Ngay sau đó, Hạ Thành đã thẳng tay kéo con thỏ ra khỏi vòng tay cô, Ngu Thanh Vãn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã giữ cằm cô, bất ngờ hôn sâu.
Những cảm xúc kìm nén đã lâu lập tức bùng cháy.
Chỉ có thể giải tỏa qua con đường nguyên thủy nhất.
Ngu Thanh Vãn được anh bế lên phòng ngủ chính trên tầng, lưng cô chạm vào chiếc giường lớn mềm mại.
Ánh sáng từ đèn chùm trên đầu lay động, Ngu Thanh Vãn nhanh chóng cảm nhận được kim loại lành lạnh trên cổ chân.
Anh đeo chiếc lắc chân kim cương đó lên cho cô.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Ngu Thanh Vãn lập tức tỉnh táo hơn một chút, cô giãy giụa đứng dậy: “Em muốn đi tắm…”
Vì động tác vùng vẫy của cô gái, những tua rua trên lắc va nhẹ vào nhau, khiến người ta nghe mà nóng người, ham muốn sâu trong lòng cũng bị khơi dậy, khó có thể kiềm chế.
Cô vẫn đang mặc sườn xám, tà sườn xám trượt lên theo động tác của cô, trắng đến mức chói mắt dưới ánh đèn.
Giọng Hạ Thành khàn khàn, nắm lấy mắt cá chân cô, kéo cô lại.
“Làm xong thì cùng tắm.”
Anh đã nhịn bốn năm rồi, không muốn kiên nhẫn thêm phút nào nữa.
Tiếng xé vải vang lên trong phòng, chiếc sườn xám mà cô mặc ban ngày lập tức biến thành mấy miếng vải vụn, rơi lả tả xuống thảm.
Bóng đêm mờ ảo ngoài cửa sổ, trong phòng thì lấp lóe ánh đèn, Ngu Thanh Vãn vô thức rướn người, chiếc lắc kim cương ở mắt cá chân cũng lắc lư theo, kim cương phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, những âm thanh mập mờ quanh quẩn trong phòng.
Anh còn không cởi áo sơ mi, bàn tay đeo đồng hồ rong ruổi trên người cô.
Mãi đến khi nhìn vào vòng eo thon thả của cô, Hạ Thành bỗng khựng lại.
Da cô trắng nõn, ngoại trừ một hình xăm ở eo.
Gần như giống hệt hình xăm trên vai anh, nhưng kích thước rất nhỏ, chỉ bằng bàn tay.
Đó là bức tranh “Làm ác” kia, cô đã xăm món quà mà mình tặng anh lên người.
Hoa hải đường nở kín dây leo trên cây thánh giá, nơi trắng ngần này đã bị hình xăm phá hủy, đường cong màu đỏ vô cùng quyến rũ nở rộ trên cơ thể trắng như tuyết của cô, cũng khiến mắt anh đỏ hoe.
Cảm nhận được động tác của anh ngừng lại, Ngu Thanh Vãn biết anh đã nhìn thấy.
Hình xăm của cô.
Ngay sau đó, cô nghe thấy anh hỏi bằng giọng không cảm xúc: “Xăm từ bao giờ?”
Lông mi cô run lên, cô khẽ đáp: “Từ lúc xa anh.”
Sau khi khỏi bệnh không lâu, Ngu Thanh Vãn đã đi xăm.
Ở nước ngoài có rất nhiều tiệm xăm, sau khi ra nước ngoài không lâu, cô đã tìm một nơi để xăm nó.
Quá trình rất đau đớn, còn đau hơn Ngu Thanh Vãn tưởng, nhưng so với lúc châm cứu khi bị bệnh thì cũng không đáng nhắc đến.
Làm vậy cũng như đang để lại dấu ấn của anh trên người cô vậy, nhưng thật ra đây cũng là cách thể hiện tình yêu hơi bất thường.
Nhưng Ngu Thanh Vãn nghĩ, chắc anh sẽ thích.
Cô hơi căng thẳng, níu chiếc chăn dưới người: “Đẹp không?”
Hạ Thành khẽ nuốt nước bọt: “Đẹp.”
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, đôi mắt mơ màng vì men say, cô vô thức hỏi tiếp.
“Vậy anh thích không?”
Những cảm xúc mà Hạ Thành kìm nén nơi đáy mắt đang sôi trào, trong tầm mắt anh, hình xăm quyến rũ trên người cô như sắp thiêu cháy bóng tối trong mắt anh.
“Thích.”
Sao có thể không thích được chứ.
Có lẽ thấy vẫn chưa đủ, anh lại ghé vào tai cô, hạ giọng: “Thích Vãn Vãn nhất.”
Hơi thở của người đàn ông bao trùm lấy cô, mang đến cảm giác ấm áp, Ngu Thanh Vãn chỉ thấy tim mình cũng rung động.
Không cần nhiều lời, anh đã chứng minh bằng hành động.
Những nụ hôn trìu mến rơi xuống hình xăm, cảm giác ấm áp và ướt át kia vẫn đang dịch xuống, vừa quen thuộc vừa xa lạ, không sót chỗ nào.
Ánh sáng trước mắt dần trở nên mơ hồ, từng tiếng thở đứt quãng tràn ra từ đôi môi đang mím chặt, cô chỉ cảm thấy không khí ngày càng loãng, nhiệt độ chậm rãi tăng lên, như rơi vào một đầm lầy ấm áp, sắp bị nhiệt độ từ anh nướng chín.
Hạ Thành thở hắt ra: “Còn chặt hơn cả lần đầu tiên.”
Nghe thấy câu nói trần trụi của người đàn ông, Ngu Thanh Vãn thấy tim mình như sắp nhảy khỏi lồng ngực, nhịp thở cũng trở nên dồn dập và hỗn loạn, suy nghĩ trong đầu cô đã gần như bay biến hết, không nghĩ được gì.
So với mấy năm trước, rõ ràng bây giờ cô có thể chịu được lâu hơn. So sánh với nhau, Ngu Thanh Vãn mới phát hiện hồi trước anh vẫn luôn kiềm chế.
Còn bây giờ, anh đã hoàn toàn không kiêng dè gì nữa.
Cùng với động tác của người đàn ông, tiếng vang liên tục từ chiếc lắc ở mắt cá chân cô quanh quẩn khắp phòng.
“Trước đó em nói anh già nhỉ? Già ở đâu?”
Giờ mới tính sổ được, anh không hề có ý nương tay.
Móng tay cô bấu vào vai anh, cô vô thức siết chặt tay, tạo ra mấy vệt đỏ, nức nở đáp: “Không… không già…”
Nhận được câu trả lời đúng ý, Hạ Thành mới chậm rãi thả lỏng tay, cúi đầu hôn cô để vỗ về.
“Từ hồi sáng anh đã muốn làm em thế này rồi.”
Những từ ngữ thô tục được thốt ra từ đôi môi mỏng của anh, rõ ràng giọng điệu anh vẫn rất thản nhiên, nhưng càng như thế thì Ngu Thanh Vãn càng xấu hổ không chịu nổi, bên tai như có thứ gì đó nổ tung.
“Anh đừng nói nữa…”
Hạ Thành cười khẽ, kiên nhẫn giày vò cô, xấu xa đẩy cô đến rìa mất ý thức.
“Hửm? Anh có nói gì à?”
Ngu Thanh Vãn gần như phát khóc tới nơi, không ngờ sự xấu xa của anh vẫn chưa dừng lại ở đó, anh nói bằng giọng dụ dỗ, khiến con mồi từng bước rơi vào bẫy.
“Cục cưng, gọi daddy đi.”