(Muốn đạt mục đích thì phải trả một cái giá nhất định)
Nghe vậy, chủ sạp vội dặn dò vợ vài câu, sau đó đi ra, nhòm vào phía cái sọt trên xe.
Ông trông khá kinh ngạc.
“Chàng trai! Ngày hôm nay sao nhiều lươn như vậy? Ít nhất tới bảy tám chục cân nha!?!”
Hôm qua mới mười mấy cân.
Vậy mà ngày hôm nay đến đây, lại trực tiếp biến thành một cái sọt!
Nhiều quá đi!
Giang Châu cười cười, nói: “Đều mới mua từ chiều hôm qua, còn rất tươi! Chú, chú xem đi, chú yên tâm, chết cháu mang về, không bán cho chú.”
Chủ sạp lập tức thoải mái không ít.
Một cái sọt lớn thế này, có lươn chết là không thể tránh được.
Thịt lươn chết chắc chắn không ngon bằng tươi.
Sạp hàng của họ tuy nhỏ, nhưng rất coi trọng độ tươi của nguyên liệu nấu ăn.
“Được, vậy giờ cân trước đã!”
Chủ sạp gật đầu, đi lấy cân, qua đây cân từng tốp.
Trong lúc đem chết lươn lựa ra, nhưng trở về trong cái sọt.
Sau mười mấy phút, cuối cùng cân xong sọt lươn.
“Chậc! Ngày hôm nay ghê thiệt, khoảng 89 cân!”
Con số này ngay cả Giang Châu, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Ngày hôm qua thực hiện hứa hẹn, chỉ cần các thôn dân mang lươn tới, hắn đều thu hết.
Tuyệt đối không ngờ lại nhiều như vậy!
“Đây là 89 tệ.”
Chủ sạp cũng sảng khoái.
Vừa nói lập tức đi lấy tiền.
Sau đó, đi tới, đưa tất cả tiền cho Giang Châu.
8 tờ nhân dân tệ tiền giấy, còn lại tất cả đều là tiền hào với các mệnh giá khác nhau.
Giang Châu nhận lấy, lại nói tiếng cám ơn.
Nhìn thấy chủ sạp xoa xoa đôi bàn tay, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Nè… chàng trai, có chuyện chú phải nói với cháu.”
Giang Châu dừng một chút: “Chú, chú cứ nói.”
“Như vậy, sạp bán bún lươn của vợ chồng chú cũng vừa mới mở không bao lâu, mỗi ngày cũng chỉ tiêu thụ hơn 20 cân, cháu đem hơn 10 cân tới, chúng ta còn tiêu thụ được, thế nhưng nếu cháu mỗi ngày đều là 180 cân, chúng ta thật không tiêu thụ nổi.”
Chủ sạp cũng không cảm thấy hơi ngại.
Ông thật sự đánh giá thấp trình độ thu lươn của Giang Châu.
Nếu mỗi ngày đều là 180 cân.
Sạp của bọn họ cũng tiêu thụ không nổi!
Mình cũng không thể có nhiều mua nhiêu được!?
Giang Châu nghe vậy, bình tĩnh gật đầu.
Hắn cười cười với chủ sạp, nói: “Chú, cháu biết rồi, vậy vậy đi, chú cứ thu đống lươn này trước, hai ngày nữa cháu lại tới giao lươn cho chú, mỗi ngày không đưa nhiều, 20 cân thôi, chú thấy thế nào?”
Chủ sạp cũng có chút ngượng ngùng.
Lập tức nhìn Giang Châu, nói: “Tốt lắm! Còn trẻ tuổi lại giỏi làm ăn! Được! Chỉ cần là hơn 20 cân, chúng ta đều thu!”
Giang Châu lại nói cám ơn đối phương.
Sau đó đẩy xe đẩy tay, rời khỏi cửa hàng bán bún lươn.
~~~
Giang Châu đói đến mức bụng sôi òng ọc.
Vách tường dạ dày dính vào nhau lúc nhúc, cộng thêm bởi vì dùng sức quá mạnh, khiến bắp thịt tứ chi run rẩy.
Hắn thật sự không chịu nổi nữa, đi tới cửa hàng bán bánh rán, ngồi xuống.
Chỉ là gánh hàng rong của nhà nông.
Giang Châu nhìn nhìn những chiếc bánh xèo xèo xèo ngập dầu trong nồi sắt màu đen, nói: “Đồng chí, bánh rán bán thế nào?”
Người bán bánh rán là một bà chị trung niên.
Chỉ có một mình bà chị.
Đầu năm nay ra ngoài làm ăn đa số là đàn ông, nếu không thì cùng đàn ông trong nhà mình cùng đi ra ngoài làm ăn.
Phụ nữ đơn độc ra ngoài buôn bán làm ăn, ít lại càng ít.
Bà chị đang bận việc.
Nghe Giang Châu hỏi, bà chị sang sảng phóng khoáng nói: “Bánh rán nhân củ cái thì 1 hào một cái, muốn nhân thịt thì 3 hào, cậu coi đi, muốn ăn kiểu nào?”
Giang Châu nói: “Cho em 3 cái bánh rán nhân củ cải!”
“Có ngay!”
Bà chị trung niên đáp, vừa nói vừa dùng giấy dầu gói 3 cái bánh rán củ cải cho Giang Châu.
Hắn đói bụng đến phải mức choáng váng, nhận lấy, thổi thổi, ăn từng miếng từng miếng.
Bụng no rồi, đầu óc cũng tư duy rõ ràng hơn.
Trên thực tế, tình hình hôm nay, nằm trong dự liệu của Giang Châu.
Mặc dù là con đường đã đi qua đời trước, thế nhưng hắn đã đi nhanh hơn gấp đôi so với đời trước.
Đời trước khoản tiền đầu tiên do mình tích góp, chỉ tích góp từ bán lươn, trong suốt một năm.
Lúc ấy bản thân thận trọng quá mức, mọi thứ đều là sờ tảng đá qua sông, chưa bao giờ dám to gan thăm dò.
Bây giờ thì khác.
Hắn biết bán lươn có thể kiếm tiền.
Một hơi nhập hàng nhiều như vậy, một sạp bún lươn nhỏ bé, khẳng định ăn không tiêu.
Giang Châu phải tìm những đường ra khác mới được.
Nhu cầu lượng lươn càng nhiều hơn so với sạp bán bún lươn, ở trong huyện thành Khánh An, chỉ có một nơi.
Thuỷ sản Cung Tiêu Xã.
Têm như ý nghĩa, chính là địa điểm tiêu thụ thuỷ sản trong cả huyện thành, tính chất tương tưk tạp hoá Cung Tiêu Xã, nhưng chuyên môn bán thuỷ sản.
Đi vào trong đó tìm chút vận may, thực sự không được, phải đi tỉnh thành.
Giang Châu cũng không tin, một huyện thành lớn như vậy, ăn không hết mấy trăm cân lươn!
Ăn xong 3 cái bánh rán lót dạ, cảm giác như được sống lại.
Giang Châu đứng dậy.
Móc tiền ra trả.
Bà chị đang bận, nói: “Chờ tí, ta rót dầu trước, xong ngay thôi.”
Giang Châu im lặng chờ.