Hai đứa bé đã ổn định cảm xúc.
Giang Châu lại giúp Đoàn Đoàn Viên Viên mang giày.
Dắt con ra sân chơi đùa.
Hắn nhìn hai cô con gái một lúc, phát hiện cảm xúc của con nít tới cũng nhanh đi cũng nhanh, lúc này đã có thể vui vẻ chơi trò bắt kiến, lúc này hắn mới tiếp tục đan sọt.
1 tiếng sau, cuối cùng đan xong hai phần ba.
Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, chuẩn bị làm cơm.
Ngay lúc thổi lửa, các thôn dân lục tục tới cửa.
“Đây là lươn tui vừa bắt! Rất tươi! Cậu có thu hay không?”
“Viết giấy nợ cho bác đi! Ngày mai giờ này bác tới lấy tiền, cháu đừng nói không giữ lời!”
“Chỗ dì là 5 cân, 3 tệ, con xem một chút!”
~~~
Mọi việc tiến triển vượt ngoài dự liệu của Giang Châu.
Cũng may mắn trong nhà còn có một lu nước nứt.
Dùng bùn hồ trét tạm, xài tạm một hai ngày cũng không có vấn đề.
Hắn dựa theo giao hẹn, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, ghi nợ, viết giấy nợ.
Cho đến khi sắc trời dần dần tối, hắn mới xong việc.
Hai đứa bé đói đến mức bụng sôi ùng ục.
Giang Châu nhanh chóng nhóm lửa làm cơm.
Đổ dầu, rán toàn bộ Thanh Minh Quả còn dư lại.
Thịt muối xào ớt buổi trưa ăn còn dư lại, lại bỏ thêm tí thịt muối vào.
Có một vạt hành dại mọc ở ruộng rau ngay cạnh cổng, Giang Châu hái về, xào chung với trứng gà.
Cuối cùng gắp một ít dưa cải muối chua trong hũ, rồi xào chung với ớt.
Dưa chua này không ăn hết có thể để sáng sớm mai nấu cháo uống.
Trên thực tế, vào thời đại này đối với dân quê mà nói, ngay cả khi không có đồ ăn gì, chỉ cần có cơm thì đều có thể ăn hai bát lớn!
Làm xong đồ ăn.
Giang Châu cho hai con ăn cơm trước.
Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, hơi nhíu mày.
Liễu Mộng Ly…
Vẫn chưa trở lại.
Hắn có chút lo lắng.
Trong thôn không có đèn đường, đến tối khắp nơi sẽ đen như mực, càng không dễ đi.
Giang Châu quyết định đợi hai con ăn xong, hắn lại đi tìm người.
Khoảng mười phút sau, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Sự lo lắng không yên của Giang Châu cuối cùng mới buông xuống.
Hắn đứng dậy, nhìn về phía bên ngoài sân.
Quả nhiên, dưới bóng đêm ảm đạm, Liễu Mộng Ly mang theo túi, đang bước về nhà.
Dường như cô rất mệt mỏi, vẻ mặt hơi xấu xí.
Nhưng tất cả dường như đều là ảo giác của Giang Châu.
Khi hai cô con gái thấy mẹ, lập tức ngọt ngào ỏn ẻn kêu lên “Ma ma!”.
Liễu Mộng Ly lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Cô mang theo túi, đi về phía hai nhóc tì giơ cái túi trong tay.
Giọng điệu sung sướng, nói: “Đoàn Đoàn Viên Viên, nhìn đi, đây là cái gì nha!”
Hai nhóc tì vốn đang dùng cơm.
Lập tức, nhảy xuống chạy thật nhanh hổn hà hổn hển về phía mẹ mình.
“Ma ma! Đoàn Đoàn muốn xem!”
“Viên Viên cũng xem, Viên Viên cũng xem ~ “
Một trái một phải, hai đứa trẻ cứ như vậy ôm lấy cánh tay cùng mẹ mình.
Thân thể lạnh như băng của Liễu Mộng Ly, trong nháy mắt liền ấm áp.
Cô mỉm cười hạnh phúc.
Trong đêm tối mờ ảo, giống như hoa quỳnh nở rộ, đẹp đến mức rung động lòng người.
“Hai con xem.”
Liễu Mộng Ly nhẹ giọng nói, cô vừa nói, vừa lấy đồ trong túi ra.
Hai chiếc váy hoa nhỏ xinh đẹp.
Hoa cúc non màu vàng óng, tô điểm cho chiếc váy bồng bềnh.
Rất dễ thương và xinh xắn.
Lúc này Giang Châu cũng đã đi tới.
Sau khi thấy rõ ràng hai chiếc váy hoa cúc non nhỏ bé, hắn nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
“Vợ, cái váy này thật đẹp.”
Trong sự nghiệp của Giang Châu kiếp trước, một phần không nhỏ chính là áo quần.
Ánh mắt của hắn, hoàn toàn tin tưởng.
Cái váy này là loại váy có dây đeo, vai xếp ly bằng dây thun, phần eo đi xuống là làn váy rộng thùng thình.
Dáng dấp vừa đẹp lại đáng yêu.
Giang Châu biết ý tưởng của Liễu Mộng Ly.
Khí trời lạnh đi, thì mặc thêm ở bên trong một chiếc áo lông hơi dày hoặc là áo thun bó sát, rồi mặc chiếc váy này ở bên ngoài là được rồi.
Vào lúc thời tiết nóng nực, mùa hè đến rồi, thì chỉ cần mặc chiếc váy này thôi.
Một cái váy, có thể mặc từ mùa xuân tới trời thu, đây mới đúng là xài đúng tác dụng.
Hơn nữa váy này cho dù đứa trẻ có cao hơn một chút cũng không sao.
Đủ để có thể thấy được, tâm tư của cô rất tinh tế.
Giang Châu cũng không kìm được thầm khen.
Liễu Mộng Ly nhếch môi, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Mà Đoàn Đoàn Viên Viên sau khi nhìn thấy váy, lập tức kinh ngạc cười tươi như hoa.
“Đẹp quá đi! Đoàn Đoàn thích! Thích! Ma ma, Đoàn Đoàn muốn mặc váy!”
“Viên Viên phải mặc, xoay vòng vòng! Đẹp dẹpd dẹp! Ma ma, thật là đẹp!”
Hai cô nhóc, từ lúc sinh ra đến khi lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng mặc quần áo mới.
Trước đây Liễu Mộng Ly vì phụ giúp chi phí trong nhà, cũng thường xuyên ra ngoài may đồ cho người ta.
Thế nhưng, không may được cho con gái của mình bộ nào.
Đều là áo quần của người ta không mặc nữa bỏ đi, cô bèn nhặt về, may may vá vá sửa lại cho hợp, dù là áo quần rách của người lớn, cũng sửa lại cho nhỏ để cho hai cô con gái đáng yêu mặc.
Trên người của Đoàn Đoàn Viên Viên luôn có màu xám đen, âm u.
Mái tóc khô héo rũ khô vàng như cỏ dại, chân tay gầy tong teo.
Trông giống như hai mầm đậu lớn.
Nhưng bây giờ Đoàn Đoàn Viên Viên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hào hơn hẳn.
Trên người cũng mọc thêm chút thịt.
Mái tóc được buộc bằng hai quả cầu nhỏ bằng len đỏ trông thật dễ thương và xinh xắn.
Liễu Mộng Ly cũng rất xúc động.
Cô đưa mu bàn tay ra, xoa xoa khóe mắt ướt át, nở nụ cười tươi, gật gật đầu nói: “Rồi rồi, giờ ma ma giúp hai con thay đồ, xem có hợp hay không.”
Cô nói, sau đó mang hai nhóc ti đi vào phòng thay váy.
Hai cô bé bên trong mặc áo bông bó sát người, bên ngoài mặc váy, trông rất xinh dẹp đáng yêu.
Giang Châu giơ ngón tay cái lên.
“Đoàn Đoàn Viên Viên thật xinh đẹp!”
Hai cô nhóc lập tức che mặt, lộ ra biểu cảm xấu hổ.
Nhưng Giang Châu cũng hiểu, mùa này mặc váy thì có hơi lạnh.
Đợi ngày mai kiếm tiền, phải mua thêm cho hai con một bé một đôi tất chân bằng vải nhung thật dầy mới được.
Đợi đến sau khi hai nhóc tì tỉnh lại sau cơn sung sướng vì được mua đồ mới.
Giang Châu đã bới thêm cơm cho hai con.
Mỗi bé một chén cơm nóng hổi, ăn đồ ăn ngon, một nhà bốn người, vui vẻ hòa thuận.
Cơm nước xong, Liễu Mộng Ly nấu nước cho hai nhóc tì tắm.
Tắm rửa xong thay quần áo sạch, lại chơi cùng hai con một lúc, lúc này hai nhóc tì mới ngủ thật say.
Liễu Mộng Ly từ trong phòng đi ra, chuẩn bị rửa mặt.
Lại phát hiện Giang Châu ngồi bên ngưỡng cửa.
Liễu Mộng Ly đang chuẩn bị đi tới, Giang Châu chợt mở miệng gọi mình lại.
“Mộng Ly.”
Giang Châu mở miệng nói.
Liễu Mộng Ly lập tức ngừng chân, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay em gặp phải chuyện gì sao?”
Giang Châu mở miệng hỏi.
Hắn đứng dậy, nhìn cô, nhìn kỹ ánh mắt của cô.
Ngày hôm nay lúc Liễu Mộng Ly trở về, tâm trạng dường như có hơi sao sao ấy.
Ban đầu Giang Châu còn tưởng là mình nhìn lầm, thế nhưng vào lúc ăn cơm, cô không nói một lời, trên mặt đều là chán nản.
Hắn đoán, có thể là gặp phải chuyện gì.
“Không có, không có gì.”
Liễu Mộng Ly im lặng một lúc, bỗng quay đầu qua một bên, mím môi, rồi mới mở miệng đáp: “Tui chỉ hơi mệt thôi.”
Cô nói, rồi quay đầu lại nhìn Giang Châu, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Anh xem, tui không sao.”
Giang Châu: “…”
Trên khuôn mặt của cô viết rõ ràng cô có việc.
Giang Châu cùng cô nhìn nhau khoảng khắc, rốt cuộc không lựa chọn tiếp tục hỏi nữa.
“Tốt lắm, nếu như xảy ra chuyện gì, em cứ nói cho anh biết.”
Giang Châu nhẹ giọng nói.
“Dù sao, chúng ta là vợ chồng.”
Liễu Mộng Ly run rẩy.
“… Ừm.”
Rất lâu sau cô mới đáp, rồi nhanh chóng bước di.
~~~
Ngày hôm sau.
Vào lúc này, Giang Châu trời còn chưa sáng đã thức dậy.
Hắn dậy sớm để đan sọt.
Ngày hôm qua chưa đan sọt xong, hắn hiện lại đang cần gấp, nên chỉ có thể dậy sớm đan sọt.
Lại tốn thêm một giờ, cuối cùng cũng đan sọt xong.
Giang Châu nhìn sắc trời, vừa mới nổi lên màu ráng bạc.
Hắn đứng lên, thư giãn gân cốt, bắt đầu nấu cháo.
Ngày hôm qua Thanh Minh Quả đã ăn hết rồi.
Nhưng dưa muối xào tối hôm qua còn dư lại không ít, đủ nấu cháo rồil.
Giang Châu nghĩ.
Có lẽ nên để cho hai cô con gái được ăn nhiều bánh kem cùng trứng gà vào sáng sớm.
Hắn vội vã uống một chén cháo lót dạ, rồi sau đó chuẩn bị xong xuôi xe đẩy tay, dùng dây thừng cố định cái sọt lại.
Ở trong cái sọt ló thêm một lớp da đàn hồi, cuối cùng mới bỏ toàn bộ lươn vào.
“Ngày mai còn phải lại đan th một cái sọt mới được…”
Giang Châu nhùn đống lươn chen chúc trong cái sọt, lập tức nhíu mày lo lắng.
Tuy nói lươn là loài sống dai.
Thế nhưng, lần này dồn một đống lươn nhiều như vậy, không ổn cho ls.
Giang Châu đổ nước vào bên trong, sau đó đẩy xe đi, hướng về phía huyện thành Khánh An, trên đường không ngừng dùng thùng nước lớn mang theo bên người đổ vào bên trong từng chút một.
Lúc này, Giang Châu không ngừng lại giữa đường để hái rau dại.
Hắn lo lắng lươn chết ngộp, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Cố gắng hết sức đẩy xe thật nhanh, Giang Châu cuối cùng đã tới huyện thành Khánh An.
Mà lần này, so với lần trước nhanh hơn 20 phút.
Cả người mệt mỏi toàn thân run rẩy.
“A! Chàng trai, hôm nay tới thật sớm nha!”
Vợ chồng chủ sạp đang vào thời điểm bận rộn.
Mới sáng sớm đã thấy Giang Châu đẩy tới, khiến họ có chút kinh ngạc.
Giang Châu dừng xe đẩy tay ở ven đường, lau mồ hôi trên đầu, thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới lấy lại chút hơi.
“Ngày hôm nay mang hơi nhiều lươn, sợ chết ở trên đường.”
Hắn nhếch miệng cười.