Bên trong nhà thờ Tổ chợt lặng thinh, chỉ có gió chiều thổi qua ngọn cây ngoài cửa, lay động lá cây phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Một lúc lâu sau, Tô Úy cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Chú, này là có ý gì? Còn chưa chào nhau cái nào mà đã treo tên của bọn tôi lên vậy? Thế này là phải nói trước nhé, bán nghệ thì được chứ không bán thân đâu.”
Quách Bảo Quốc lườm cậu ta một cái, vừa như khinh bỉ lại vừa giống chẳng thèm quan tâm.
Cuối cùng, ông ta vờ như không nghe thấy gì, quay gót đi ra ngoài điện chính.
Lâm Phưởng đuổi theo sau, truy hỏi: “Tại sao chú lại biết tên của tất cả chúng tôi?”
Điều này đúng là không bình thường.
Nhóm người chơi thỉnh thoảng mới gọi nhau một cái chứ không hề hô tên.
Hơn nữa, cả chiều nay Quách Bảo Quốc ở trong thôn, không hề chạm mặt họ, sao có thể biết rõ ràng thế được?
“Không phải tôi biết mà là Thần chủ biết.
Ngài ấy biết tất cả.” Quách Bảo Quốc hời hợt đáp.
Ông ta đi đến chỗ ban thờ, nhặt trái cây bị gió thổi rơi lên, đặt về chỗ cũ.
Lúc cúi xuống nhặt đồ thì tay áo ông ta bị tớn lên, hình xăm giống như hình con mắt ở cổ tay ông ta cũng vì thế mà vô tình lộ ra.
“Hình xăm đẹp đấy.
Xăm ở đâu vậy?” Ánh mắt của Phó Kỳ Đường hơi tối lại, anh vờ thản nhiên hỏi.
“Sinh ra đã có.” Quách Bảo Quốc kéo tay áo xuống, không muốn nói tiếp chuyện này nên đổi chủ đề: “Thôi, trời tối rồi.
Các cô cậu mau đi đi.”
Nói xong, ông ta không để ý nhóm người chơi nữa mà xoay người lại, chắp tay vái lạy, bày tỏ lòng thành kính với ban thờ trống không.
Tiếp sau đó là một quãng dài im lặng.
Từ góc nhìn của Phó Kỳ Đường có thể chú ý thấy sắc mặt của Quách Bảo Quốc thoáng hiện ra sự thương hại và oán giận nhưng nháy mắt đã trở lại vẻ im lặng chết chóc.
Sau khi Quách Bảo Quốc đi rồi, nhóm người chơi kiểm tra nhà thờ Tổ một lượt nhưng không hề phát hiện ra gì hết.
Đồng Văn Khải nhìn tấm bảng gỗ có tên mình, vẻ mặt khó hiểu nói: “Tôi cứ thấy mấy cái bảng gỗ kia sao sao ấy.
Hay là chúng ta tháo nó xuống đi?”
“Không cần đâu.” Chu Lệ đáp lời.
Vừa nãy lúc Quách Bảo Quốc còn ở đây, gã luôn nỗ lực giảm thiểu cảm giác mình đang tồn tại lại, nhưng vậy rồi mà vẫn cứ cảm nhận được ánh mắt như dao găm của Quách Bảo Quốc thỉnh thoảng lại liếc về phía mình.
Bây giờ ông ta đi rồi, tuy tình huống trở nên khá là phức tạp nhưng gã cũng coi như là được thở phào nhẹ nhõm.
Chu Lệ nói tiếp: “Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc trùm cuối của phó bản này là Thần chủ hồi quy.
Mà những tấm bảng gỗ có viết tên này chính là tượng trưng cho tín đồ, cũng là tế phẩm của ông ta.”
“Tế phẩm? Tức là sao?” Tô Úy ngây ngốc, không hiểu hỏi.
“Rõ ràng thế còn gì.
Chiếu theo phó bản trước mà nhóm của Kỳ Đường vào thì khẳng định Hội Thánh hồi quy này là một giáo hội rởm rồi.
Thế Thần chủ còn có thể ban phước lành tới cho tín đồ được không? Đại khái, mấy cái bảng tên kia như là thực đơn của Thần chủ hồi quy vậy.
Chúng ta muốn vượt ải thì bắt buộc phải giết ông ta chứ giờ chẳng qua chỉ là treo tên ở chỗ của ông ta mà thôi.” Chu Lệ trả lời.
“Ý của anh là dù những chuyện ngày hôm nay không xảy ra, chúng ta cũng phải treo bảng tên lên theo một cách khác à? Tình huống bắt buộc à? Ừm… Nếu vậy thì cũng có thể giải thích được chuyện vì sao Quách Bảo Quốc biết được tên của chúng ta.
Có vẻ chúng ta vừa vào trong thôn là Thần chủ hồi quy đã nhận ra rồi.” Đồng Văn Khải lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt cũng hơi tái đi.
“Đúng thế.” Chu Lệ gật đầu giải thích: “Hơn nữa, tôi thấy chắc mọi người cũng biết rồi, chỉ có người chết mới vào được “vùng đất của Thần chủ” mà thôi.
Nếu đã như vậy thì hoặc là căn bản đây chẳng phải sào huyệt của Thần chủ hồi quy gì, Quách Bảo Quốc chỉ đang nói dối.
Hoặc là… Ở đây căn bản không có ai còn sống cả.”Gã nói xong, bầu không khí chợt đóng băng trong giây lát.
Tuy nhiên, Tống Dục lại lắc đầu phản bác: “Không thể nào.
Khi Lưu Hạ Dân bị bắn và ngã xuống đất, tôi đã đến kiểm tra.
Trước khi chết, ông ta thực sự còn sống, ít nhất là về mặt vật lý.
Cả hai người phụ nữ lẫn thiếu niên đưa đồ đến cho chúng ta cũng vậy, đều là người sống.”
“Tôi đồng ý với quan điểm của Tống Dục.
Lúc ăn cơm, tôi có để ý rằng ai trong số họ cũng đều đang thở.” Nhiếp Tiểu Lam đưa ra ý kiến.
“Cũng có thể ban ngày, họ biểu hiện ra giống như một người bình thường nhưng ban đêm lại chết rồi thì sao? Biến thành quỷ hoặc là cái gì đó khác chẳng hạn.
Nếu không thì vì sao trời vừa tối mà trong thôn đã chẳng có lấy một bóng người vậy được? Hơn nữa, rất có khả năng chính vì lẽ đó nên ban ngày, những người này mới thiện lương quá mức như thế.” Chu Lệ nói.
Theo như mạch suy luận của Chu Lệ thì phó bản này hoàn toàn không hề phức tạp.
Có thể đây là một nhóm tín đồ của Thần chủ hồi quy, sau khi nhận “phước lành” thì biến thành kiểu quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ và sau cùng thì bị nhốt ở đây vĩnh viễn, ban ngày làm người, ban đêm thành quỷ.
Còn nơi gọi là thôn Đào Nguyên này thực chất chính là một ngôi làng ma.
Đoàn tàu yêu cầu người chơi vào trong thôn giải quyết vấn đề ma quỷ ở đây nên hiển nhiên là người chơi sẽ cho rằng ở đây có một hoặc vài con quỷ nhưng lại hoàn toàn không ngờ tới dân làng trong thôn này toàn là quỷ.
Chu Lệ vô cùng tự tin về suy đoán của bản thân nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn về phía Cung Tử Quận.
Phó Kỳ Đường không đánh giá gì về những lời gã nói nhưng thấy ánh mắt của gã bèn huých huých Cung Tử Quận đang chẳng thèm quan tâm, khẽ hắng giọng hỏi: “Anh thấy sao?”
Cung Tử Quận nhả ra một câu hỏi: “Bọn họ có biết ban đêm mình sẽ biến thành quỷ không?”
“Chắc là không nhỉ.”
Chu Lệ thử ngẫm nghĩ, nếu người bình thường mà biết cứ đến đêm là mình lại biến thành quỷ thì chẳng phải đã sớm phát khùng lên rồi à? Tuy nhiên, khi họ tiếp xúc với những dân làng ở đây lúc chiều lại thấy tinh thần của những người đó vẫn rất bình thường, thái độ vô cùng tích cực, lạc quan.
“Thế tại sao lại cảnh cáo chúng ta không được vào trong thôn?”
Bóng người thanh niên giúp khiêng thi thể cùng với thiếu niên ngồi trên xe ba bánh lướt qua trước mắt, Chu Lệ nhất thời có chút chấn động: “Thế là biết? Bởi vì biết đến tối bản thân sẽ trở nên “không bình thường” nên mới không muốn làm hại người khác.”
“Anh mà cũng được tính là người khác à? Anh bắn chết cha của Lưu Văn Hiên đấy.
Nếu anh ta biết ban đêm mình sẽ biến thành quỷ thì liệu có còn tha cho anh không? Quách Bảo Quốc cũng chẳng cần đi, ở lại đây đợi tới khi biến hình thì không phải là báo được thù rồi à?” Cung Tử Quận ruột để ngoài da, nói.
“……”
Chu Lệ nghe xong thấy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố đấm ăn xôi, hùng hổ cãi lại: “Vậy thì là tuy rằng không biết nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được.”
Tô Úy đứng bên cạnh không nhẫn nại thêm nổi, tới giảng hòa: “Thôi, đừng nói cái này nữa.
Dù sao tên của chúng ta cũng đã bị treo lên rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tới đâu hay tới đó đi, sau thế nào mà chẳng có cách.”
“Ừm… Tôi có điều muốn nói.” Phó Kỳ Đường lên tiếng.
Nãy giờ anh vẫn luôn trong trạng thái mất tập trung, không phải vì dị nghị những lời Chu Lệ nói mà vì anh đã phát hiện ra một chuyện vô cùng khó hiểu: “Mọi người có chú ý được là từ lúc chúng ta vào đây thì đạn bình luận biến mất hết rồi không?”
*
[01:Chuyện gì thế này? Cá mập cắn cáp à? Sao màn hình của tôi đen thui vậy? Hình ảnh đâu? Người đâu? Sao bao nhiêu người thế mà đi đâu hết cả rồi? ]
[59:Tôi cũng bị sập đen cả màn hình.
Còn tưởng mình bị ngắt kết nối cơ.
]
[44:Tôi cũng thế! Tự nhiên đùng cái chẳng thấy gì nữa.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy? Quản lý đâu?! ]
[20:Chắc không phải do tín hiệu có vấn đề đâu nhỉ.
Nếu không thì hẳn là chúng ta đã bị kick ra với cả hiển thị 404 error rồi mới đúng.
Tôi đoán là ngôi nhà đó đã gây nhiễu sóng dẫn đến tín hiệu bị chặn á.
]
[60:Cũng có thể.
Vậy thì cái nhà nhìn bề ngoài chỉ là một ngôi nhà ngói ba gian bình thường này là cái nơi quái quỷ gì vậy? ]
[38:Chắc là mấu chốt trong cốt truyện… Với cả theo như kinh nghiệm của tôi thì rất có khả năng có liên quan tới boss phó bản.
Ôi… Boss gây nhiễu được sóng của đoàn tàu thì lần này gay to rồi.
]
[26:Đã kiếm tra.
Đúng là có một phần tín hiệu đã bị chặn, đang được sửa chữa.
Cả nhà hãy kiên nhẫn đợi chút nhé.
]
[28:Không phải chứ…? Thật luôn hả? ]
[39:Huhuhu~ Đừng nói nữa, tui sợ.
Đường Đường ơi chạy mau đi! Mama lo quá! ]
[44:Lo lắng +1.
Chưa từng thấy vừa vào phó bản đã tới ổ của boss vậy bao giờ á.
Này thì đánh nhau với quỷ luôn đi chứ còn tìm hiểu gì nữa.
Đoàn tàu có làm được chuyện gì tử tế chút không vậy? ]
[15:Đoán bừa là cốt truyện bị đẩy lên thế này là do Chu Lệ tự nhiên lại đi giết người.
]
……
Một lúc sau, vài người chơi bước ra khỏi nhà thờ Tổ thì thấy trước mắt lóe sáng, đạn bình luận lại bay vèo vèo.
Lâm Phưởng trầm ngâm: “Đi ra cái thì lại thấy.
Xem ra đúng là trong nhà thờ Tổ này có vấn đề.
Quách Bảo Quốc nói đây là nơi Thần chủ hồi quy hiện thân, chắc là thật rồi.”
“Nhưng sao lại thế được? Từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này.
Ai biết Thần chủ hồi quy lại không thích đạn bình luận, chỉ thích yên tĩnh chứ.” Đồng Văn Khải khó hiểu gãi gãi đầu.
“Càng lúc càng nhiều chuyện không thể giải thích.
Tôi cứ có dự cảm chẳng lành ấy.” Nhiếp Tiểu Lam nói, sụp mí xuống để che đi vẻ u sầu thoáng qua trong mắt.
Bên trong nhà thờ Tổ, Cung Tử Quận đút hai tay trong túi, đứng dưới ánh nến.
Ngọn nến bị gió lay động, cái bóng trên tường cũng lay động theo.
Hắn đứng đó, mặt không cảm xúc.
Mỗi khi chuyện này xảy ra thì hắn lại có một cảm giác xa lạ không thể che giấu, như thể cả thế giới này không liên quan gì đến hắn vậy.
“Cảm ơn chuyện lần trước nhé.”
Một lúc sau, hắn đột nhiên lên tiếng.
Nhưng mà xung quanh hắn lại chẳng có ai, đến cả Phó Kỳ Đường cũng đã đi ra rồi.
Anh của lúc này còn đang ở bên ngoài suy nghĩ vì sao vào trong điện thì đạn bình luận lại bị chặn.
Một khoảng lặng im, không có ai hồi đáp.
Có thể là rất lâu, cũng có thể chỉ là vài giây sau, khoảng không trước mắt Cung Tử Quân đột nhiên lóe lên, một dòng chữ lẽ ra không nên tồn tại đột nhiên nhảy ra.
[26:Không cần khách sáo.
]
[26:Sắp bắt đầu rồi.
Lần này chúc cậu may mắn.
]
“Chắc chắn rồi.” Cung Tử Quận bật cười, không nói thêm gì nữa mà xoay người đi ra ngoài.
*
Lúc mọi người trở lại chỗ lều trại ở ngoài cổng làng thì đã là mười giờ rồi.
Không có điều kiện để tắm rửa nên mọi người chỉ có thể chịu khó một đêm, dùng nước nóng dân làng gửi tới để lau người rồi chui vào trong lều, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tổng cộng có ba cái lều, hai cái lớn và một cái nhỏ.
Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường chọn lều nhỏ, còn lại Đồng Văn Khải, Tô Úy và Chu Lệ một lều, Lâm Phưởng, Tống Dục và Nhiếp Tiểu Lam một lều.
Không phải Phó Kỳ Đường không tôn trọng phái nữ mà là lều lớn chỉ có thể chứa tối đa ba người.
Nếu để Nhiếp Tiểu Lam ngủ một mình ở lều nhỏ thì một trong bảy người còn lại sẽ phải ngủ bên ngoài, còn nếu để ai đó và Nhiếp Tiểu Lam cùng ở chiếc lều nhỏ thì cứ kỳ kỳ sao đó.
Cuối cùng, Nhiếp Tiểu Lam bảo không cần phiền phức nữa.
Cô với Lâm Phưởng và Tống Dục quen biết đã lâu, tuy quan hệ giữa họ cũng không phải thân thiết lắm nhưng hoàn toàn có thể tin tưởng được, ngủ chung một lều không thành vấn đề.
Mấy người còn lại thì đương nhiên là ngoài Phó Kỳ Đường ra, chẳng còn ai muốn ngủ chung với Cung Tử Quận nữa.
Nhảy chung với sói còn chẳng làm được nữa chứ nói gì đến ngủ chung một lều.
Vì vậy, mọi người phân bổ rất nhanh chóng sau đó đồng loạt trở về nghỉ ngơi.
“Không cần trực đêm à?” Trước khi nằm xuống, Phó Kỳ Đường chợt nghĩ tới chuyện gác đêm nên hỏi Cung Tử Quận.
“Sắp xếp đạo cụ hết rồi.
Tôi để Học Sinh Giỏi ở ngoài canh, có chuyện thì nó sẽ gọi.” Cung Tử Quận đáp, hoàn toàn không hề cảm thấy mình là tư bản đáng ghét.
“Học Sinh Giỏi thảm thật ấy.
Con gái của Tống Dục còn được nghỉ ngơi trong khi nó lại phải làm ca đêm nữa.
Nó theo chúng ta đúng là đen đủi.” Phó Kỳ Đường không nhịn được mà cảm thán.
Cung Tử Quận thì lại chẳng quan tâm nói: “Chỉ là đạo cụ thôi mà.”
Hai người họ nói chuyện một lúc thì Phó Kỳ Đường ngủ thiếp đi.
Không biết là qua bao lâu, trong lúc mơ màng, anh cảm nhận được có ai đó đang lay lay mình, thình lình sực tỉnh.
“Sao thế?” Anh lập tức nhổm dậy, khẽ hỏi.
Cung Tử Quận không đáp lại, chỉ hất cằm ra hiệu cho anh nhìn lều trại.
Để phòng trường hợp khẩn cấp, buổi tối trước khi đi ngủ, nhóm người chơi đã cố ý để lại một đống lửa ở bên ngoài.
Lúc này, ngọn lửa còn đang nổ lách tách, vài cái bóng đen lẳng lặng chiếu lên lều.
Cung Tử Quận nói nhỏ: “Bên ngoài có người.”