Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý

Chương 68: 68: Vùng Đất Cực Lạc Thôn Đào Nguyên Đón Chào Các Bạn



Sau khi mấy người chơi dùng xong phần thức ăn nóng hổi, dân làng đến thu dọn chỗ bát đũa đã sử dụng và đem đi.

Lúc sắp đi, bọn họ còn để lại một bình rượu nhà tự nấu và dặn dò rằng nếu ban đêm mà lạnh quá thì có thể uống hai hớp cho ấm người.
Nếu thế giới này thực sự tồn tại vùng đất cực lạc, tiên cảnh nhân gian thì đó chắc chắn là thôn Đào Nguyên trước mắt này rồi.

Đối với kiểu thiện lương và nhiệt tình xuất phát từ tận đáy lòng của người dân trong thôn này, suy nghĩ của nhóm người chơi đã chuyển biến từ e ngại thành kể cũng lạ nhưng mà cũng kệ.
Sau bữa tối không lâu, quả nhiên là thấy Quách Bảo Quốc tới.
“Chú! Chú ăn gì chưa?” Vừa mới tiễn mấy dân làng nhiệt tình tới đưa cơm xong, lúc ăn cơm còn uống với người ta vài chén rượu nên Tô Úy nhất thời quên tắt chế độ xã giao, cười hỏi.
“Tôi không tới đây để ăn cơm.

Các người muốn vào trong thôn đúng không? Đi! Tôi đưa mấy người đi.” Quách Bảo Quốc lạnh lùng nhìn cậu ta, ánh mắt lướt qua đám người một lượt.
Lúc trước, Lưu Văn Hiên luôn không đồng ý để nhóm người chơi vào trong thôn, thanh niên da đen giúp khiêng xác chết buộc phải thốt ra rằng không cho vào thôn là vì muốn tốt cho người chơi, còn cả cậu thiếu niên đầu đinh lái xe ba bánh lúc chiều tới đây cũng rõ ràng là đã nói, nếu muốn sống thì đừng có mà chạy lung tung, cũng đừng có nghĩ tới việc vào trong thôn.

Rõ ràng là trong thôn có một mối nguy hiểm khủng khiếp nào đó đang rình rập, không biết có đe dọa gì tới dân làng không nhưng chắc chắn là có nguy hại đối với người ngoài.

Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận liếc nhìn nhau.

Cả hai đều không nói gì, cũng chẳng cần phải nói gì.

Sau khi cùng nhau trải qua ba phó bản, giữa hai người họ đã có sự ăn ý vô cùng đồng thuận, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng hiểu được điều mà đối phương đang nghĩ tới.
Biết rằng trong núi có hổ nhưng vẫn lên núi hoàn toàn không đại biểu cho sự bản lĩnh mà chỉ là không còn cách nào khác mà thôi.

Cũng giống hoàn cảnh hiện tại của nhóm người chơi, nếu đoàn tàu đã yêu cầu họ vào trong thôn thì họ cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Tất cả cùng nhau đi theo Quách Bảo Quốc để vào trong thôn Đào Nguyên, Cung Tử Quận đi đầu tiên.

Mới được một bước, hắn đã đột nhiên khựng lại, nhướng mày, hơi nhếch khóe miệng lên mỉm cười.
“Sao thế?” Phó Kỳ Đường hỏi.
Lời vừa dứt, anh đã cảm thấy như có một con mắt siêu to khổng lồ mở ra, lạnh lùng nhìn lướt anh.

Anh dừng bước, quay đầu nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy gì cả.

“Có vẻ chúng ta đã bị thứ gì đó “nhìn thấy” rồi.” Anh nói nhỏ, liếc nhìn bóng lưng của Quách Bảo Quốc rồi tiếp: “Thế có nghĩa ai cũng biết rằng trong thôn có một con quỷ, phàm là người ngoài bước vào thôn thì đều sẽ bị nó “nhìn thấy”, thậm chí là bị “ghim”, sau đó là bị giết.

Đó chính là nguyên nhân của sự độ lượng đến mức khó hiểu của con trai Lưu Văn Hiên của người đã chết kia, còn Quách Bảo Quốc thì là vì muốn báo thù cho người đã chết mà nối giáo cho giặc, dẫn chúng ta vào miệng cọp.” Điều này cũng giải thích cho những lời mà cậu thiếu niên đó nói.
“Cũng có thể không phải chỉ có một con.” Cung Tử Quận nói.

Ánh mắt hắn hơi lóe sáng, đó giờ chưa hề ngại mà phỏng đoán đoàn tàu bằng sự ác ý nặng nề nhất.
Nhân lúc Quách Bảo Quốc không để ý, Tống Dục vội vàng nói với mọi người: “Anh Cung nói không sai, thôn này rất kỳ lạ.

Lúc nãy vẫn còn bình thường mà đùng một cái đã ngập tràn quỷ khí.”
Lúc này mọi người mới chú ý tới một bên túi áo của anh ta đang phập phồng không ngừng, vải áo vest lật qua lật lại, như thể trong đó có một người tí hon nào đó đang không thể khống chế sự phẫn nộ.
“Quỷ khí nhiều quá nên con gái tôi hơi sợ.” Tống Dục cười rút tay khỏi túi áo.

Chỗ hổ khẩu của anh ta có một dấu răng mới toanh, còn đang rỉ ra ít máu.
“Con gái anh cũng nóng tính phết nhỉ.” Phó Kỳ Đường cười, nhớ đến Học Sinh Giỏi ngoan ngoãn, cần cù lại còn ấm áp.

Anh nói với giọng điệu của một bậc phụ huynh đang rất tự hào về con cái: “Nhà chúng tôi không hề vậy nhé.”
“Anh cũng có hình nhân đạo cụ ư?” Tống Dục hơi kinh ngạc hỏi.
Hình nhân đạo cụ là đạo cụ cốt truyện đặc biệt, hầu hết đều là những con quỷ cấp bậc boss phó bản, yêu cầu người chơi phải tự mình bắt và khuất phục chúng nên có độ khó và hệ số nguy hiểm cực cao.
Phó Kỳ Đường vuốt mũi, bất giác liếc nhìn về phía Cung Tử Quận, thấy hắn đang cười thì không nhịn được cười nói: “Ừm…!Tôi là cha dượng của đứa bé.”
Anh hơi ngập ngừng, nghĩ về việc Cung Tử Quận đam mê làm cha mình thì lại nói thêm: “Thỉnh thoảng cũng được coi là anh kế.”
Tống Dục: “?”
Mọi người lại tiếp tục đi vào, dần dần nhận thấy có điều gì đó bất thường.

Lúc này mới chỉ hơn bảy giờ một xíu, trời hơi xẩm tối nhưng trong thôn lại chẳng có nổi một bóng người.

Thay vào đó là những ánh đèn hắt qua cửa sổ, trông có vẻ ấm áp, bình yên nhưng lại khiến người ta có cảm giác giả tạo không rõ lý do.

Xung quanh im ắng vô cùng, thỉnh thoảng có một cơn gió khẽ lay động lá cây, sau đó có thể thoáng nghe thấy tiếng xào xạc.
“Người trong thôn này toàn đi ngủ sớm thế à?” Lâm Phưởng dò hỏi.
“Ngủ sớm, dậy sớm tốt cho sức khỏe.” Quách Bảo Quốc gượng gạo nói, không trả lời thẳng vào vấn đề của Lâm Phưởng mà giơ tay chỉ vào một căn phòng đang đóng chặt cửa ở bên đường, nói: “Đây chính là nhà của Hạ Dân.

Thi thể của anh ấy được đặt ở sân trong đối diện cửa và sẽ được chôn cất vào ngày mai trước khi mặt trời lặn.”

Phó Kỳ Đường chú ý đến chiếc đèn lồng đỏ treo trên cánh cửa màu đen của nhà Lưu Hạ Dân không khỏi nhướng mày hỏi: “Nhà có tang mà lại treo đèn lồng đỏ ư?”
“Đây là tập tục của thôn chúng tôi, phải bẩm báo với Thần chủ rằng con chiên của người phải tạm thời rời khỏi đây.

Nhưng mà sẽ quay trở lại thôi, đúng không?”
Quách Bảo Quốc nói rồi quay lại nhìn nhóm người bằng ánh mắt sâu xa.

Nhóm người chơi đều đã có kinh nghiệm trải qua các sự việc kỳ bí, rất nhạy cảm với những lời gợi ý hoa mỹ như vậy.

Người chết rồi là chỉ có trông ra ngọn cỏ lá cây, thấy hiu hiu gió thì hay người về mà thôi.
“Tức là sao?” Đồng Văn Khải hỏi, cố ý biểu hiện nét sợ hãi mà dò hỏi ông ta: “Lẽ nào là có ma? Chú ơi, chú đang cố ý hù dọa, lòe người thôi đúng không? Giờ là thời đại nào rồi chứ, phải tin vào khoa học, không được mê tín dị đoan đâu.”
“Giết người còn không ghê tay mà lại sợ ma quỷ à?” Quách Bảo Quốc châm chọc nói một câu rồi không nói gì nữa.
“Lúc nãy ông vừa nhắc đến Thần chủ.

Thôn này theo tôn giáo à?” Cung Tử Quận đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tất nhiên.

Thôn chúng tôi đều tin vào Hội Thánh hồi quy, là con chiên của Thần chủ hồi quy.

Nếu không nhờ Thần chủ phù hộ thì chúng tôi đã chết trong loạn thế từ mấy trăm năm trước rồi, cũng chẳng thể tìm thấy nổi nơi thế ngoại đào nguyên thế này nữa đâu.”
Phó Kỳ Đường giật mình.

Hội Thánh hồi quy! Thần chủ hồi quy! Phó bản này quả nhiên có liên quan tới hai phó bản của vòng trước.

Phó bản lần trước, Phó Kỳ Đường đã tìm thấy cuốn nhật ký của viện trưởng ở phòng làm việc.

Trong đó ghi chép lại sự việc nguyên cả thôn Văn Gia tin vào một giáo phái rởm, ban đầu là cảm nhận được lời vẫy gọi của Thần chủ hồi quy trong mộng, ban ngày thì sống ở thế giới thực, đêm đến lại tới vùng đất của Thần chủ thông qua giấc mơ, bắt đầu một cuộc sống mới ở đó.

Sau, vì để được hoàn toàn ở lại thế giới mới không có áp bức đó mà hơn một trăm người trong thôn đã tự sát tập thể và chỉ có mười bảy người được cứu sống.
Lẽ nào sơn thôn bình thường không gì đặc sắc này lại chính là vùng đất của Thần chủ? Hơn nữa…!Người dân trong thôn Văn Gia bắt buộc phải bỏ lại thân thể phàm tục của mình ở thế giới thực thì linh hồn mới có thể được lưu lại ở vùng đất của Thần chủ vĩnh viễn.

Nếu đây không phải mơ thì liệu…!Những dân làng này có còn là người sống hay không?
[09: Tôi không nghe nhầm chứ? Hội gì cơ?? Bọn họ tin vào cái tín ngưỡng quái gì vậy??? ]
[13: Hội Thánh hồi quy cơ à…!Sắp tới chắc thú vị lắm đây kkkk ]
[48: Cười chết mất, liên kết mộng – thực à…!]
[39: Cái phó bản này càng lúc càng dị ý.

Đường Đường mau chạy đi! Mama đau lòng.

QAQ ]
“Miệng anh thúi thật.

Có vài con quỷ cũng khác với toàn là quỷ quá xa luôn ấy.” Nghĩ tới việc Cung Tử Quận vừa mới nói là ở đây hẳn không phải chỉ có một con quỷ, Phó Kỳ Đường đột nhiên thấy đúng là dở khóc dở cười.
Cung Tử Quận bật cười, vừa bất đắc dĩ, vừa chiều chuồng nói: “Này mà cũng trách tôi á? Phải nói gì có lý chút chứ?”
“Người trẻ tuổi thì không nói lý, cũng không có đức luôn.

Tôi ghim lại giùm anh rồi, sau này trả anh cả gốc lẫn lãi.” Phó Kỳ Đường cũng cười, lấy trò cũ của Cung Tử Quận ra để chặn họng hắn, còn rất to gan vỗ lên đầu hắn một cái, mái tóc xù chọc vào tay thấy hơi gai gai.

Anh nói: “Ầy, tóc dài ra rồi.”
Thôn Đào Nguyên không rộng lắm, đi nửa tiếng là đã hết một vòng.

Càng vào trong, con gái của Tống Dục càng hưng phấn, mấy lần suýt thì nhảy ra ngoài, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng bập bẹ.

Mỗi âm tiết mang theo sự tức giận và sợ hãi, hiển nhiên là rất sợ mối nguy hiểm đang ẩn sâu trong bóng tối.
“Chú Quách này, phía trước là gì vậy?” Nhiếp Tiểu Lam chỉ tòa kiến trúc phía trước không xa và hỏi.
“Đó là nhà thờ Tổ, chính là nơi mà năm xưa Thần chủ đã hiện thân và cứu rỗi tổ tiên của chúng tôi.

Thế nên vừa sinh ra thì người dân trong thôn sẽ được bế tới đây cầu xin sự chúc phúc của Thần chủ.

Cha mẹ sẽ treo bảng gỗ có ghi tên của con cái mình trong nhà thờ Tổ để được Thần chủ phù hộ.

Vào trong xem món quà mà tôi chuẩn bị cho mấy người đi.” Giọng Quách Bảo Quốc bằng bằng, đi tới đẩy cánh cửa nhà thờ Tổ ra.
Quà? Đừng nói viết là quà nhưng đọc là báo thù đó nha.
Ai cũng mang vẻ mặt hoài nghi trong khi Cung Tử Quận lại cứ thế bình tĩnh bước vào.

Phó Kỳ Đường hơi mỉm cười rồi cũng theo sát phía sau.Nhà thờ Tổ này không lớn, bố trí khá đơn giản, vừa vào đã thấy chánh điện, hai bên trái, phải có hai gian phòng phụ.

Ban thờ giữa phòng bày đầy bánh trái, ngọn nến đỏ hai bên đang lặng lẽ cháy, tỏa ra ánh sáng ấm áp, sáp đỏ nhỏ xuống thành từng dòng.

Tuy nhiên, điện thờ ở sâu bên trong lại trống không, cũng không hề đặt bất cứ bức tượng nào.
“Thần chủ của mấy chú đâu? Phải đặt tượng ở đây mới phải chứ?” Phó Kỳ Đường hỏi.

Anh rất muốn được nhìn thấy xem vị Thần chủ hồi quy này trông như thế nào.
“Thứ được tôn thờ là một vị thần chứ không phải là một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét.

Sao phải có tượng là gì?” Quách Bảo Quốc nói rồi đi thẳng đến căn buồng bên phải.
Nhóm người chơi đi theo ông ta và thấy bốn bức tường trong phòng treo rất nhiều bảng gỗ, mỗi tấm bảng gỗ đều được xâu chỉ đỏ, mặt trước viết họ, tên.
“Đây là bảng tên của Hạ Dân.

Nó đã được treo ở đây năm mươi năm nhưng mà ngày mai sẽ phải tháo nó xuống để chôn cùng với anh ấy rồi.” Quách Bảo Quốc chỉ một tấm bảng gỗ ở trong số đó, rồi nhìn sang chỗ khác, nói: “Đây là cái của tôi.

Tôi sinh sau Hạ Dân ba tháng, lúc cha mẹ treo bảng tên lên cho tôi thì bên trên kín chỗ rồi nên phải treo thấp xuống.

Thế nên cả cuộc đời này, tôi vẫn luôn kém hơn anh ấy.” Trong câu nói này vừa có tiếc nuối lại có cả không cam lòng nhưng nói đến chữ cuối cùng lại chỉ còn sự thoải mái.
Sau đó, ông ta đứng tránh sang một bên.

Không biết ông ta đã cầm một ngọn nến cháy dở trong tay từ lúc nào, ánh nến lập lòe phản chiếu trên mặt ông ta khiến cho nụ cười của ông ta trông càng thêm quái dị.
“Mấy cô cậu nói là đến đây tham quan du lịch đúng không? Tôi chả tin.

Làm gì có du khách nào lại vô duyên vô cớ đi giết người chứ? Tôi biết ai cử các cô cậu tới đây và tới để làm gì.

Nhưng mà đáng tiếc, các cô cậu tới muộn rồi.

Có điều là nếu đã đến rồi thì cứ ở lại đây đi.

Thôn Đào Nguyên đón chào các bạn.” Giọng của Quách Bảo Quốc rất trầm, nói cứ như nặn ra từng chữ một từ kẽ răng vậy.
Ông ta nói xong thì bước sang một bên, ánh nến chiếu vào mấy tấm bảng bằng gỗ mới toanh.

Đồng Văn Khải, Tô Úy, Phó Kỳ Đường, Nhiếp Tiểu Lam, Chu Lệ, Lâm Phưởng, Tống Dục, Cung Tử Quận.

Tên của tất cả bọn họ đột nhiên đều được treo trên tường.
———————————
Mừng sinh nhật anh Bo của bạn J nên ngoi lên tặng mọi người một chương ( ^o^ / )


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.