Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 21



Vị cay mang lại cảm giác đau đớn hơn là ngon miệng.

Phương Du đã học được kiến ​​thức này khi cô làm bồi bàn trong một nhà hàng lẩu vào kỳ nghỉ hè năm thứ nhất.

Tuy nhiên, cô không giỏi ăn cay, bình thường cũng chỉ ăn đồ thanh đạm dễ tiêu, cô không hay ăn các món ăn cay đến mức bỏng rát, hầu hết vị cay vừa phải.

Món lẩu cô ăn tối nay cay đến mức gần như bật khóc, cảm giác giống như có ai đó nhét một khẩu đại bác vào miệng và nổ súng. Cô chỉ ăn được mấy miếng là phải uống một ngụm trà. Nhưng dù vậy, phải mất một lúc cô mới cảm thấy sự khó chịu được giảm bớt.

Khả năng ăn cay của Phương Cần ở mức trung bình, chỉ nhỉnh hơn Phương Du một chút. Ở độ cay này, bà không nhịn được bao lâu đã đầu hàng, ăn đồ ăn giống Phương Du.

Phượng Yến nóng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, cô liên tục lau mồ hôi, nhưng không bỏ cuộc. Dì ấy cảm thấy càng cay càng sảng khoái – một người quyết liệt.

Nhưng khi nhìn thấy hai mẹ con như thế này, dì ấy không thể ích kỷ được nữa, làm động tác xin lỗi, thành thật nói: “Chị Phương, thật xin lỗi, em chỉ chọn ngẫu nhiên một món dành cho gia đình, cuối cùng lại làm chị Phương và Tiểu Du cay đến nông nỗi này. Chúng ta đổi sang lẩu uyên ương được không? Em sẽ đãi chị.”

“Em đang nói cái gì vậy!” Phương Cần trừng mắt nhìn cô, người có vẻ hiền lành giờ trở nên “hung dữ”, bà nói: “Đừng có nghĩ đến chuyện tranh trả tiền với chị. “

Phượng Yến gãi đầu: “Được rồi.”

Cuối cùng đã đổi thành lẩu uyên ương, Phương Du được giải cứu, cô tập trung ăn nấm trong nồi lẩu, cố gắng nhét thức ăn vào miệng, nhưng thực ra cô không có cảm giác thèm ăn.

Cô vẫn còn cảm giác bỏng sau khi ăn cay, dây thần kinh của cô đang đi theo hướng này. Dù bây giờ không còn cay nữa, nhưng mọi thứ cô ăn đều có mùi vị giống nhau. Não cô lại nhường chỗ cho Đàm Vân Thư, nhớ lại những ký ức về nàng.

Hai người chưa từng ăn lẩu cùng nhau.

Nói chính xác hơn thì họ không thường xuyên ăn cùng nhau.

Phương Du cúi đầu chọc vào miếng bí đao đã được nấu chín kỹ trong chén. Cô không thể nghe được gì từ cuộc trò chuyện giữa mẹ và dì Phượng. Cô đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình.

Nếu bây giờ cô được yêu cầu viết một bài luận với chủ đề “Một ngày không thể quên”, cô sẽ đưa ngày hôm nay vào danh sách.

Nhận được thiệp mời đính hôn từ người mình yêu vào ngày tốt nghiệp, ai nghe đến đây cũng sẽ cảm thấy thương xót cho cô phải không? Hơn nữa trước đây trong lòng cô luôn tin tưởng rằng chắc chắn mình sẽ ở Đàm Vân Thư.

Cuối cùng thì đó chỉ là một trò cười.

“Tiểu Du.”

Phương Cần lại kéo những suy nghĩ lang thang của cô trở về.

Phương Du ngẩng đầu nhìn mẹ: “Sao vậy mẹ?”

Phương Cần đưa điện thoại di động cho cô: “Đi thanh toán thôi con.”

“Dạ, được ạ.” Phương Du ngoan ngoãn đứng dậy, hành động một cách máy móc.

Chỉ trong vài phút, họ đã ra khỏi quán ăn.

Đến nơi sớm, ngay sau khi chuyển hành lý đến nhà mới, bây giờ ở bên ngoài vẫn còn sáng, chỉ khoảng bảy giờ.

Bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, ráng chiều ở phía xa xa, chỉ còn sót lại một số tàn dư.

Phượng Yến chở họ đến cổng ngôi nhà mới bằng xe tải, rồi mỉm cười rời đi. Dì ấy còn nói rằng lần sau nếu có cần cứ gọi cho dì, vì dì có rất nhiều sức khỏe.

Khi chiếc xe khuất bóng, Phương Du và mẹ bước vào một khu chung cư mới xa lạ.

Nhà mới cách sân số 35 Tinh Hồ khá xa, khoảng hơn 20 km một chút.

Căn hộ mới cũng lớn hơn rất nhiều so với căn hộ cho thuê ở sân số 35 Tinh Hồ, rộng 60 mét vuông, mặc dù có hai phòng ngủ không lớn lắm, nhưng ít nhất Phương Cần sẽ không ngủ ở phòng khách nữa.

Phương Du im lặng thu dọn đồ đạc, treo quần áo vào tủ, để sách lên bàn học.

Khu chung cư mới nằm ở một khu vực tương đối hẻo lánh, khi cửa sổ mở rộng, không có tiếng động từ bên ngoài truyền vào. Động tác của cô rất nhẹ nhàng. Trong lúc này Phương Cần vừa dọn dẹp phòng của mình, vừa trò chuyện với cô, như muốn chuyển hướng sự chú ý của cô.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mẹ cô đã biết chuyện cô có quan hệ với Đàm Vân Thư.

Chỉ là…

Mẹ cô đã biết được đến mức nào rồi?

Phương Du không dám suy nghĩ sâu xa, sau đó nhận ra điều gì đó, quay đầu, nhớ lại và hỏi: “Mẹ, mẹ tìm căn hộ này khi nào vậy?”

Cô không hề biết gì cả, cho đến khi họ trực tiếp chuyển đến đây.

“Mẹ đã nhờ người giúp theo dõi danh sách nhà ở trong tuần này, và căn hộ này đáp ứng yêu cầu về mọi mặt.”

“Tại sao?” Phương Du đi tới cửa phòng ngủ của mẹ, nhìn chăm chú vào mẹ, chóp mũi có hơi đau nhức.

Phương Cần dừng lại mọi động tác, mấy giây sau mới nói: “Con tặng chiếc trâm cài áo đó cho Đàm tiểu thư phải không?”

Đây không phải là câu hỏi mà là một lời khẳng định.

Bà đến gần con gái, ôm và vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Với những người thuộc tầng lớp của họ, không bao giờ có thể trở thành bạn bè được. Đó là lý do tại sao mẹ khuyên con đừng đụng chạm tới cô ấy.”

Nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước, ngày hôm đó Thôi Uyển và Đàm Vân Thư trò chuyện mà không hề né tránh, bà nghe thấy câu “Bạn bè nên chọn những người chất lượng cao”. Khi bà nhìn thấy túi quà quen thuộc trên tay nàng, bà chỉ hơi hơi ngạc nhiên chút thôi, nhưng câu nói này khiến bà tổn thương sâu sắc.

Bởi vì bà biết Thôi Uyển đã cố tình nói như vậy cho bà nghe, vì con gái bà không giữ khoảng cách với Đàm Vân Thư.

Mọi người đều đã sống nhiều năm như vậy, có gì mà không hiểu được?

Hơn nữa, Phương Cần, người đã làm người giúp việc thường trực trong Đàm gia được ba năm. Mặc dù không hiểu rõ về Thôi Uyển, nhưng bọn họ quá khác nhau, bà biết rõ Thôi Uyển không coi con gái mình là bạn của Đàm Vân Thư, một chút cũng không muốn nhìn đến. Bà không hề thích điều đó, bà đã từng kể với Thôi Uyển về việc giáo dục con gái của mình.

Vì vậy, nếu Thôi Uyển muốn Đàm Vân Thư và con gái bà kết thúc mối quan hệ sớm, thì thời điểm này chắc chắn sẽ không còn xa nữa.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bà vẫn sẵn sàng chuyển đi sau khi con gái tốt nghiệp, cũng như chuẩn bị cho việc xin nghỉ ở công ty.

Hơn nữa, mối quan hệ giữa con gái bà và Đàm Vân Thư nhất định không phải là bạn bè bình thường, nếu không khi con gái nhắc về chiếc trâm cài đó, đôi mắt sẽ không sáng lên như vậy. Bà không biết đã bao lâu rồi mới nhìn thấy con gái mình như vậy. Dựa theo hiểu biết của bà về Thôi Uyển, Thôi Uyển đặc biệt muốn chỉ ra rằng quan hệ giữa hai đứa trẻ nhất định tốt hơn tưởng tượng. Nếu không Thôi Uyển sẽ không để tâm.

“Con…” Phương Du không phủ nhận.

Có gì khác biệt sao? Chẳng phải cái kết cuối cùng cũng giống nhau à? Chưa kể, chẳng phải ngay từ đầu cô rất vui vì cách tiếp cận và gần gũi của Đàm Vân Thư sao?

Nhưng bây giờ cái kết lại khiến cô đau khổ.

“Tiếp tục dọn dẹp đi con, tối nay đi ngủ sớm.” Phương Cần thu tay lại, xoa đầu con gái, “Chúc mừng tốt nghiệp, Tiểu Du.”

Phương Du hít sâu một hơi: “Dạ!”

Cô không muốn mẹ mình lo lắng, thậm chí còn không muốn mẹ biết mối quan hệ thực sự giữa cô và Đàm Vân Thư.

Cô trở về phòng, tiếp tục thu dọn hành lý. Khi gần xong việc, cô ngơ ngác ngồi trên ghế cạnh cửa sổ. Cô cúi đầu, nhìn qua lịch sử trò chuyện của mình và Đàm Vân Thư.

Hóa ra trong ba năm qua, cô và Đàm Vân Thư thực sự không để lại gì nhiều, ngay cả lịch sự trò chuyện cũng vậy. Nếu những điều này được đăng lên mạng, mọi người sẽ chỉ cho rằng hai người có quan hệ tốt. “Mập mờ” và “tình yêu”, không có mối liên hệ gì ở đây cả.

Nếu như cô kiên quyết thừa nhận, mọi người sẽ cho rằng cô đang bị ảo tưởng.

Những cuộc trò chuyện với bạn bè bình thường còn thân thiết hơn của họ, nhiều khi còn sử dụng thêm những danh hiệu như “bảo bảo” hay “bảo bối”. Giữa cô và Đàm Vân Thư, sự thân thiết nhất mà Đàm Vân Thư từng nói là bốn chữ “Ngoan ngoãn đợi tôi”, ngoài ra, không còn gì nữa.

Vậy là Đàm Vân Thư đã cố ý đúng không?

Thật thận trọng.

Nàng thận trọng đến mức cho dù có bị vạch mặt cũng không có bằng chứng.

Tầm nhìn của Phương Du dần dần mờ đi, cô đưa tay lên lau khóe mắt bằng đầu ngón tay, nhưng có lẽ hôm nay cô đã khóc quá nhiều, mí mắt trở nên nhạy cảm hơn, những đầu ngón tay thô ráp khiến mí mắt cô đau nhức.

Một lúc sau, ID người gọi của Đàm Vân Thư hiện lên trên điện thoại của cô.

Những vị khách đến từ Lư gia là chú thím của Lư Quý Châu, họ thay mặt Lư gia mang quà tốt nghiệp đến cho Đàm Vân Thư. Về phần Lư Quý Châu, anh ấy đang đi đâu đó ở nước ngoài và nói rằng sẽ không trở lại trong thời gian ngắn. Điều này khiến chú thím của anh ấy phải nói đỡ để lấy lòng Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư từ đầu đến cuối chưa bao giờ tỏ ra bất mãn. Nàng lịch sự và lễ phép, có nụ kiều diễm và liên tục thốt ra những lời hay ý đẹp.

Không chỉ chú thím Lư Quý Châu, Thôi Uyển cũng rất hài lòng.

Nhưng bà hài lòng hơn vì việc giáo dục của mình với con gái.

Mãi đến tám giờ tối, chú thím của Lư Quý Châu mới nói còn có những người bạn khác muốn gặp, rồi rời đi ngay sau đó.

Người vừa đi mất, nụ cười trên mặt Đàm Vân Thư vẫn chưa tan biến, nàng nói với Thôi Uyển: “Mẹ, Lương Bái nói cậu ấy muốn chúc mừng con tốt nghiệp. Một lát nữa con sẽ đi gặp cậu ấy.”

“Đi đi.” Thôi Uyển nói: “Đừng về trễ quá, ngủ đủ giấc mới có thể trở nên xinh đẹp.”

“Dạ.”

Đàm Vân Thư đứng dậy, lên lầu thay quần áo thường ngày rồi lên xe do tài xế riêng của gia đình nàng lái.

Nàng biết Thôi Uyển vẫn lo lắng nàng sẽ đi gặp Phương Du. Lời nói “Chỉ để cho vui” của nàng không thể xua tan sự nghi ngờ của Thôi Uyển, vì vậy nàng phải tiếp tục sống dưới sự giám sát.

Đàm Vân Thư lên ghế sau ngồi xuống, màn đêm tràn vào trong xe, ánh đèn nhấp nháy bật tắt, soi rõ khuôn mặt u ám của nàng.

Điểm đến là quán bar của Lương Bái. Vẫn là gian phòng cao cấp lần trước, Thẩm Ánh Chi tối nay cũng tham gia, nhưng qua video call, gian phòng có màn hình hiển thị lớn. Trong vài năm qua, ba người họ thường họp mặt nhau theo cách này.

Nhưng với tư cách là một ông chủ, Lương Bái có rất nhiều người cần được quan tâm. Có người quen cũ gọi điện mời anh đến, khi có quá nhiều cuộc gọi, Thẩm Ánh Chi lại bảo anh ấy bận thì cứ đi trước: “Đừng làm phiền tôi và Vân Thư, cứ làm việc của cậu đi.”

“Được rồi, các cậu cô lập tôi, tôi đi ngay đây!” Lương Bái tức giận đứng dậy, “Tôi không quan tâm mỹ nữ nữa.”

Đàm Vân Thư cầm chai nước khoáng lên.

Tối nay nàng không định uống rượu, tửu lượng của nàng quả thực không tốt. Nếu thật sự uống quá nhiều, nàng sẽ không thể lại đi tìm Phương Du được.

“Vân Thư.” Thẩm Ánh Chi nhìn mặt nàng trên màn hình, lại hỏi: “Ba tháng nữa cậu thật sự đính hôn à?”

“Ừm.”

Đàm gia hầu như có nền tảng vững chắc, công việc kinh doanh phát đạt. Nhưng ba nàng, Đàm Trí Thành, đã ngừng quản lý công ty hơn mười năm trước, vẫn bị mắc kẹt trong hồi ức của vợ cũ, không thoát ra được. Trong khi Đàm Vân Hú, người anh cùng cha khác mẹ thì bảo thủ cố chấp. Một đợt cải cách mới đã được thực hiện tại khách sạn trong vài năm qua, kết quả là chi nhánh của khách sạn Quân Linh lần lượt đóng cửa chỉ trong hai năm, tình hình không ổn định.

Tại buổi dạ tiệc từ thiện ở thủ đô, Đàm Vân Hú lần đầu tiên mang nàng theo, có ý muốn hy sinh nàng để đổi lấy sự ủng hộ của Lư gia.

Lư Quý Châu, con trai thứ tư của Lư gia, vẫn chưa lập gia đình, hơn Đàm Vân Thư năm tuổi. Anh ấy là một lựa chọn rất tốt.

Không kết hôn vội, chỉ cần đính hôn trước để gắn kết hai gia đình lại với nhau.

Thẩm Ánh Chi lại thở dài: “Ôi trời.”

Bầu không khí trở nên im lặng một lúc, Đàm Vân Thư lướt qua điện thoại di động. Nàng hơi mím môi, đầu ngón tay không nghe theo sự điều khiển, khi nhận ra mình đang làm gì, nàng đã gọi cho Phương Du.

Nếu trước đây do uống rượu trên du thuyền và gọi cho cô là ngoài ý muốn, còn lần này thì sao? Nàng vẫn đang tỉnh táo.

Nàng cũng nhìn rõ cuộc gọi bị Phương Du tắt máy——

“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.