Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 22



Phương Du không bao giờ nghĩ rằng Đàm Vân Thư sẽ gọi lại cho mình.

Khi nhìn thấy ba chữ “xxx” trên ID người gọi, phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy nực cười.

Nực cười vì Đàm Vân Thư có da mặt dày như vậy. Chẳng lẽ từ góc nhìn của Đàm Vân Thư, bây giờ họ vẫn có thể chung sống hòa thuận với nhau được sao?

Cô đã xé thiệp mời đính hôn như xé các tờ giấy quảng cáo kinh tởm trên tường, tùy tiện ném nó vào thùng rác ở trường.

Sau khi bị Đàm Vân Thư bỏ bê vào lần trước, cùng với bức ảnh chụp chung  với Thẩm Ánh Chi, suýt chút nữa đã kết thúc mối quan hệ này. Cô đã nói với Đàm Vân Thư “Đừng để chuyện đó xảy ra lần nữa.”

Đàm Vân Thư lúc đó đã hứa rất chân thành, nói rằng sẽ không có chuyện đó nữa.

Bây giờ có vẻ như điều đó thực sự sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Mối quan hệ của họ kết thúc vào thời điểm Đàm Vân Thư đưa thiệp mời.

Vậy cuộc điện thoại này của Đàm Vân Thư là có ý gì? Lại nghĩ đến việc sẽ nói với cô “cậu là của tôi” một lần nữa à? Hay sẽ giống như trước đây, gọi điện và cúp máy một cách chóng vánh mà không cần quan tâm đến trong lòng cô nghĩ gì.

Phương Du hít một hơi thật sâu, lại lau đi những giọt nước mắt, cúp cuộc gọi của Đàm Vân Thư không chút do dự.

Cúp máy vẫn chưa đủ, cô còn chặn số điện thoại của Đàm Vân Thư, xóa tài khoản WeChat của Đàm Vân Thư, thậm chí bức ảnh nhóm của cuộc thi ba năm trước mà cô từng trân trọng, cô cũng xoá luôn.

Không bao giờ nhìn thấy, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ ngôi nhà mới của cô đẹp hơn nhiều so với sân số 35 Tinh Hồ. Cô nhìn bầu trời đen như mực, nỗi buồn từng chút một nhấn chìm cô.

Đây là thất tình sao? Cảm xúc ào tới quá nhanh, sự thăng trầm rất lớn. Rõ ràng là cô vẫn còn cảm thấy tức giận vì sự vô liêm sỉ vừa rồi của Đàm Vân Thư.

Phương Du lại cúi đầu xem điện thoại, lướt qua danh bạ, cuối cùng gửi tin nhắn cho đội trưởng, hỏi: [Trưởng nhóm, phải làm gì nếu thất tình?]

Trưởng nhóm là người từng trải và với tư cách là đàn chị, trưởng nhóm luôn quan tâm sâu sắc đến cô. Hơn nữa, trước đây trưởng nhóm đã chia sẻ một số quan điểm về chuyện tình cảm. Cô tin rằng trưởng nhóm có kinh nghiệm nên có thể giúp cô thoát ra khỏi tình huống này càng sớm càng tốt.

Trời vẫn còn sớm và trưởng nhóm đã nhanh chóng phản hồi.

Trưởng nhóm: [Ơ kìa, sao vừa tốt nghiệp đã thất tình rồi?]

Trưởng nhóm: [Nhưng thường chị là người đá người khác trước. Em hỏi nhầm người rồi.]

Trưởng nhóm: [Nhưng chị nghĩ em có thể làm những việc khác để thư giãn. Em có thích hát hò không? Nếu thích, hãy đến KTV và la hét, hoặc làm những việc khác mà em thích.]

Đội trưởng: [Mấu chốt là chuyển hướng sự chú ý!]

Trưởng nhóm: [Còn nữa, đừng vì đàn ông mà rơi nước mắt, đàn ông không đáng.]

……

Trưởng nhóm rất nhiệt tình, Phương Du chỉ hỏi một câu, bàn phím của trưởng nhóm như lửa đốt, tách tách như pháo nổ thoáng một cái hiện lên cả một trang tin nhắn.

Cô sẽ không giải thích Đàm Vân Thư không phải đàn ông, điều đó không cần thiết.

Còn việc chuyển hướng sự chú ý?

Phương Du trầm ngâm suy nghĩ, cô căn bản không có hoạt động giải trí nào. Ngoài công việc chính và đi làm thêm, cô chỉ học hành, đọc sách, tích lũy kiến thức cho bản thân.

Vậy cô ấy có thể làm gì?

Khi Phương Cần dọn dẹp xong phòng ngủ và bước ra, cô rất ngạc nhiên vì đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng trong bếp.

Phương Du làm việc rất nhanh, cô xếp chén, dĩa, đũa, dầu, muối… vào đúng chỗ, bếp cũng được lau sạch, bây giờ cô đang lau sàn phòng khách.

Phương Cần vốn muốn nói rằng bà đã dọn dẹp sạch sẽ trước khi chuyển đến đây.

Nhưng nghĩ đến tâm trạng của con gái ngày hôm nay, bà liền ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Đêm đầu tiên ở nhà mới, Phương Du ngủ không ngon giấc.

Thứ nhất, chiếc giường mới thoải mái hơn chiếc giường ở sân số 35 Tinh Hồ, cô không quen. Thứ hai, vì chuyện xảy ra với Đàm Vân Thư luôn đọng lại trong tâm trí cô, không thể rũ bỏ được. Cô hiếm khi bị mất ngủ, phải đến ba, bốn giờ sáng mới chợp mắt được.

Để ăn mừng tốt nghiệp, chủ nhật này cô không sắp xếp công việc làm thêm cho mình. Mãi đến hơn mười giờ cô mới thức dậy, Phương Cần cũng không có ở nhà.

Tối qua, Phương Cần nói rằng hôm nay bà sẽ thu xếp với Đàm gia.

Vào chiều ngày 2 tháng 6, Phương Cần đã xin nghỉ việc ở công ty khi bà nhìn thấy Đàm Vân Thư về nhà với chiếc trâm cài mây.

Những gia đình như họ luôn sẵn sàng chi trả mức lương cao nên không thiếu người giúp việc. Hơn nữa trong ngành này cũng không thiếu những người như bà. Vì vậy, sau khi bà đề cập đến chuyện thôi việc, công ty đã sắp xếp người mới. Nhưng vẫn phải tuân theo quy trình, gia đình người sử dụng lao động cần có thời gian thích ứng, hoặc có thể coi đó là một lời chia tay.

Một tuần là hợp lý nhất, sáng sớm ngày 10 tháng 6, bà thuê taxi đi đến trang viên của Đàm gia, xe bên ngoài bị cấm vào trong, bà bước xuống xe đi bộ một quãng đường dài mới đến nơi.

Bà chỉ là một người giúp việc nhỏ trong nhà thôi, đồ đạc cũng không nhiều nhưng bà vẫn phải mang đi.

Khi đến nơi, Thôi Uyển không có ở nhà, trong khi Đàm Vân Thư đang ở ngoài vườn cắt tỉa những bông hoa mà nàng đã tưới nước trước đó.

Nếu số hoa này được bán ra ngoài, một bông hoa cũng có thể bán được rất nhiều tiền.

Sau khi hỏi ý kiến ​​của chú Xương, Phương Cần mang theo túi xách của bà đến chỗ Đàm Vân Thư.

Trước khi làm việc ở Đàm gia với vai trò người giúp việc thường trực, bà đã nghe đồng nghiệp trong công ty nói rằng Thôi Uyển của Đàm gia mặc dù khó tính nhưng thực sự có một cô con gái ngoan ngoãn, hiền lành, lễ phép với mọi người, không kiêu ngạo, không lạnh lùng, không phiền toái. Nàng là một đại tiểu thư tao nhã điển hình.

Sau khi làm việc ở đây được ba năm, bà đã tin chắc điều này.

Đàm Vân Thư liếc mắt nhìn thấy bà đi tới, dừng động tác lại, sau đó có chút luyến tiếc nói: “Dì Phương, dì thật sự muốn rời đi sao?”

“Xin lỗi, tiểu thư.” Phương Cần bày tỏ sự nuối tiếc sâu sắc, “Tôi có lý do để rời đi.”

Đàm Vân Thư “Ừm” và nhẹ nhàng nói: “Cháu sẽ nhớ hương vị bánh ngọt của dì Phương.”

“Đó là một vinh dự.”

Trò chuyện một lúc, Đàm Vân Thư sắp xếp người đưa Phương Cần đến cổng trang viên, để bà không phải mất nhiều thời gian đi bộ.

Nhiều hơn nữa cũng không thể thực hiện được.

Sau khi cành và lá của loài hoa đáng ghét này gần như được cắt tỉa theo sự hướng dẫn của Thôi Uyển, nàng mới trở về phòng mình.

Thôi Uyển đưa chú thím của Lư Quý Châu đi mua sắm, không nói sẽ đưa nàng đi cùng. Nàng không cần lo lắng về việc phải đối phó với những người này như thế nào. Trang viên to lớn như thế này lại không có khe hở, một lời nói hay một biểu cảm của nàng đều có thể truyền tới Thôi Uyển.

Đàm Vân Thư nhìn về phía xa, thời tiết hôm nay cũng tốt như hôm qua, lông mi nàng khẽ run lên hai lần.

Mối quan hệ với dì Phương kết thúc một cách yên bình như vậy, nhưng với Phương Du thì không. Mặc dù khi gặp nhau ngày hôm qua, Phương Du đã hứa với nàng rằng cô sẽ đến dự tiệc đính hôn của mình.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ hòa đồng, nhưng thực ra thì…

Tối hôm qua cuộc gọi của nàng bị Phương Du cúp máy, nàng không còn lòng can đảm và dũng khí để gọi lại.

Đàm Vân Thư không thể phủ nhận rằng ngay từ đầu nàng chỉ coi cô như một sự tiêu khiển.

Nàng nghĩ rằng mỗi người đều có nhu cầu. Nàng chịu áp lực đến khó thở, còn Phương Du chịu áp lực để tồn tại, vì vậy họ cảm thấy nhẹ nhõm khi giao tiếp bằng cơ thể.

Mãi đến khi ngày tốt nghiệp đến gần, nàng mới dần thôi nghĩ như vậy.

Nàng đã bắt đầu quan tâm đến Phương Du.

Nàng quan tâm đến lời nói của Phương Du, “Tôi không muốn tiếp tục nữa.” Nàng quan tâm Phương Du sẽ thực sự rời xa nàng.

Nhưng…

Nàng thực sự đê tiện.

Cuối cùng, mối quan hệ của họ đã kết thúc một cách tàn nhẫn như vậy.

Ngay cả khi Thôi Uyển hỏi tại sao lại chọn cách tiếp cận phô trương như vậy, nàng thậm chí không thể đưa ra câu trả lời.

Đó là cơ hội duy nhất trong ba năm qua nàng có thể tiếp xúc với Phương Du một cách quang minh chính đại.

Đã nhiều lần, nàng muốn đến quán trà sữa nơi Phương Du làm việc, đón Phương Du khi công việc làm thêm của cô kết thúc, thay vì để Phương Du trốn ở nơi thường ngày, không ai có thể nhìn thấy, bằng cách này mối quan hệ của họ sẽ không bị lộ.

Đàm Vân Thư lại vuốt ve chiếc trâm cài đám mây trong lòng bàn tay.

Nàng chợt nhớ đến cơn mưa chiều ba năm trước.

Phương Du, người đang trốn ở bến xe buýt, trông rất giống một bông hoa dại nhỏ mọc ven đường. Nàng luôn thích những bông hoa dại, mạnh mẽ tràn đầy sức sống, không thể bị người khác cắt tỉa bằng kéo, nhưng chúng cũng đủ mỏng manh để bị ướt chỉ trong một cơn mưa duy nhất.

Nước mưa trên mặt đất bắn tung tóe thành hình cánh bướm, nàng bước nhẹ nhàng về phía Phương Du.

Nhìn thấy đôi mắt Phương Du rất sáng sau tròng kính, tâm hồn nàng cảm thấy thư thái, không khỏi nghiêng chiếc ô qua.

“Tôi đưa cậu về nhà, Phương Du.”

Thời điểm đó, nàng nghĩ Phương Du nhất định sẽ mời nàng đến nhà, bởi vì quần áo của nàng cũng bị mưa làm ướt. Mặc dù quần áo dự phòng có sẵn trong cốp xe, chỉ cần nàng không nói, Phương Du sẽ không biết.

Từ những cuộc trò chuyện trước đây giữa Phương Cần và Thôi Uyển, nàng biết Phương Du là một cô gái đáng yêu và chân thành.

Quả nhiên, Phương Du đã mời nàng đến nhà mình.

Rồi đó thì sao?

Sau này nàng muốn gặp lại Phương Du một lần nữa, rồi lại một lần nữa.

Nhớ về quá khứ, Đàm Vân Thư lại mở hộp trò chuyện WeChat với Phương Du, đầu ngón tay do dự hồi lâu, cuối cùng gửi đi ba chữ “Không cần tới”.

Nàng không muốn nhìn thấy Phương Du ở tiệc đính hôn.

Nhưng thứ chào đón nàng lại là một dấu chấm than màu đỏ, nổi bật và chói mắt.

***


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.