Hải Thành vừa trải qua một trận mưa phùn kéo dài hai ngày qua, thời tiết mát mẻ hơn Thủ đô, nhiệt độ không quá cao.
Nhưng gió ở bến tàu có cảm giác mặn và ẩm ướt.
Phương Du vốn không quen với điều này nên nhăn mũi, bên cạnh đó cô cũng nhìn thấy Đàm Vân Thư vào thời điểm này.
Đàm Vân Thư mặc một chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu. Bờ vai của nàng thon gọn và thanh tú, dáng người thẳng tấp, vóc dáng xinh đẹp, rất thích hợp để mặc các loại áo sơ mi.
Tuy nhiên chiếc trâm cài trên ngực nàng có phần bắt mắt.
Theo nhận xét của Phương Du, hành vi này quá cố ý, không có chút che đậy nào. Cô đoán, Đàm Vân Thư có lẽ lo lắng rằng cô đã không xem được video về sự kiện từ thiện, thế nên trực tiếp làm thế này.
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ thêm về điều đó, bởi vì Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi đã kéo vali của họ càng lúc càng đến gần hơn.
Sau một tuần hoạt động trên du thuyền, vẻ ngoài của hai người không còn tươi tắn như trước khi khởi hành, hàng lông mày và đôi mắt lộ ra vẻ mệt mỏi. Không chỉ mỗi hai người, những hành khách khác đi ngang qua sảnh VIP trông cũng mệt mỏi như vậy.
“Phương Du, Đàm Tụng.” Còn cách mấy bước Thẩm Ánh Chi đã lên tiếng: “Cảm ơn mọi người đã vất vả, tối hôm qua phải tới đây.”
Đàm Tụng là một trong những nhân viên mà Thẩm Ánh Chi tuyển dụng vài năm trước, đồng thời cũng là người phụ trách dự án được thảo luận lần này, đó là lý do cô ấy đến cùng Phương Du. Cô ấy nói: “Không sao đâu, Thẩm tổng. Tôi chưa từng đến Hải Thành.”
Phương Du khẽ mỉm cười: “Tôi cũng vậy, Thẩm tổng.”
“Được.” Thẩm Ánh Chi trả lời ngắn gọn: “Đến bãi đậu xe trước đã. Sau khi hoàn thành công việc chiều nay, các cô có thể tự thu xếp. Nếu muốn ở lại Hải Thành đến chủ nhật mới về, công ty sẽ hoàn trả tiền ăn ở.”
“Cảm ơn Thẩm tổng.” Hai người đồng thanh, rõ ràng là Thẩm Ánh Chi muốn bọn họ ở lại Hải Thành thêm hai ngày nữa.
Nhóm bốn người tiếp tục bước ra ngoài, Đàm Vân Thư quay lại nhìn bạn mình và hỏi: “Nếu Thẩm tổng rộng lượng như vậy, cậu có thể hoàn trả tiền ăn ở cho tôi luôn không?”
“Được chứ, cậu có thể nghỉ việc rồi nộp đơn vào công ty chúng tôi, tôi sẽ viết giấy giới thiệu cho cậu.” Thẩm Ánh Chi nói: “Nhưng tôi vẫn còn giữ đoạn video mà mình quay lần trước đó. Cậu định khi nào mua lại đây?”
Lông mày của Đàm Vân Thư nảy lên.
Phương Du không biết “video” mà họ đang nói đến là gì, mà nó cũng không liên quan đến cô.
Cô và Đàm Tụng đi theo phía sau, từ góc nhìn của cô, khi Đàm Vân Thư nghiêng người cô có thể nhìn thấy chiếc trâm mây. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cô, không phải là cô hối hận khi tặng món quà này. Giống như suy nghĩ của cô vào hai ngày trước, chiếc trâm này đối với cô có ý nghĩa khác, cho nên cô đặc biệt chú ý đến nó.
Dời tầm mắt lên cao hơn, cô nhìn thấy khuôn mặt phô trương của Đàm Vân Thư, Phương Du bình tĩnh nâng kính lên.
Cô đã sử dụng mắt quá mức trong hai ngày qua, nên không đeo kính áp tròng.
Chỗ đậu xe cách đó không xa, chỉ mất vài phút đi bộ, dọc đường Đàm Vân Thư cùng Thẩm Ánh Chi trò chuyện, tựa như nàng và Phương Du không quen biết nhau. Phương Du cũng không cảm thấy khó chịu vì điều này.
Sau cuộc điện thoại đó, thực sự không còn gì để nói giữa họ.
Một lúc sau, bốn người cùng lên xe.
Người ngồi ở ghế lái là Phương Du, ghế phụ là Đàm Tụng, Đàm Vân Thư ngồi ở ghế sau bên phải, từ đây nàng có thể nhìn Phương Du mà không bị cản trở.
Thẩm Ánh Chi lắc đầu thở dài, cô hiểu rất rõ suy nghĩ của bạn mình, ngay cả chiếc trâm cài đó, không cần nghĩ cũng biết ý nghĩa sâu xa là gì, cho nên Đàm Vân Thư mới đeo nó vào lúc này.
Chỉ tiếc là mọi người đều giả vờ như không nhìn thấy mà thôi.
Mười một giờ rưỡi, xe chạy ra khỏi bãi đậu xe của bến tàu, hướng về thành phố.
Phí khách sạn do công ty cung cấp là 500 tệ mỗi đêm. Với mức giá này, chỉ có thể ở trong một khách sạn tầm trung ở Hải Thành. Nhưng Thẩm Ánh Chi lại ở trong một khách sạn sang trọng thuộc Tập đoàn khách sạn Quân Linh. Về phần Đàm Vân Thư, chủ khách sạn Quân Linh, đương nhiên sẽ ở trong khách sạn sang trọng của mình.
Bây giờ, Phương Du sẽ đưa Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi đến khách sạn trước, đợi Thẩm Ánh Chi thay quần áo rồi cùng nhau đi bàn công việc.
Một lúc sau, Thẩm Ánh Chi hỏi người bên phải: “Tối nay chúng ta đi ăn đặc sản địa phương của Hải Thành đi? Nhóm của Cao Minh Hạc cũng đến Hải Thành chơi. Họ hỏi chúng ta tối nay có rảnh không.”
“Không có thời gian.”
Đàm Vân Thư vừa trả lời hai email, bây giờ nàng dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương: “Tôi vẫn chưa hồi phục sau chuyến đi, tôi muốn nghỉ ngơi trước.”
“Được.” Thẩm Ánh Chi ngáp một cái, “Vậy tôi sẽ từ chối.”
“Ừm.”
Đèn đỏ trước mặt, Phương Du dừng xe.
Qua gương chiếu hậu, cô lại nhìn thấy chiếc trâm cài, ánh mắt Đàm Vân Thư tình cờ cũng đang nhìn cô.
Một giây tiếp theo, Phương Du nhìn về phía trước, môi hơi mím lại.
“Trợ lý Phương.” Đàm Vân Thư chọn cách mở lời trước.
Phương Du bình tĩnh đáp: “Đàm tổng thấy khó chịu ở đâu à?”
“Không phải.” Đàm Vân Thư dừng một chút, cân nhắc từng lời nói của mình, “Tôi chỉ cảm thấy đã lâu không gặp.”
Đàm Tụng tiếp lời cuộc trò chuyện ở ghế phụ: “Đàm tổng, chúng ta đã lâu không gặp. Lần cuối cùng chúng tôi gặp cô là lúc cô mời chúng tôi uống trà chiều.
“Thật sao?” Đàm Vân Thư cười lạnh.
Tài hùng biện Đàm Tụng không tệ, có thể trò chuyện thay Phương Du. Một lúc sau, bầu không khí trong xe không còn yên tĩnh nữa, nhưng Phương Du vẫn không có ý định nói chuyện, khuôn mặt nghiêm túc lái xe.
Hơn nửa tiếng sau, xe đậu ở bãi đậu xe bên ngoài khách sạn Quân Linh.
Phương Du và Đàm Tụng không xuống xe, hai người ngồi ghế sau đã kéo vali đi làm thủ tục nhận phòng.
Sau khi họ rời đi, Đàm Tụng thở dài: “Đàm tổng và tôi đều họ Tan/Đàm*, không biết khi nào tôi mới trở thành Đàm tổng đây?” Phương Du chưa kịp trả lời, cô ấy đã nói thêm: “Mà cô có để ý chiếc trâm cài của Đàm tổng không?”
*Cùng cách phát âm, cùng nghĩa “nói”, nhưng cách viết khác nhau.
“Hả?” Phương Du nhìn cô ấy, lông mi chớp chớp: “Chiếc trâm cài đó thì sao?”
“Có vẻ hơi rẻ tiền.”
Đàm Tụng đã nghiên cứu khía cạnh này, trầm ngâm hai giây mới nói tiếp: “Trang phục của Đàm tổng đến từ một thương hiệu cao cấp. Tôi không thể nhận ra thương hiệu của chiếc trâm đó, chỉ là nó mang đến cảm giác rẻ tiền. Cô không thấy vậy sao? Không đính kim cương hay đá quý, thiết kế nói lên điều đó…”
“Cô nghĩ sao?”
Vài giây sau, Phương Du hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn dòng người qua lại không ngừng nghỉ, phát ra một tiếng “ừm”.
–
Kết thúc cuộc gặp đối tác vào buổi chiều, Phương Du và Đàm Tụng bắt đầu kỳ nghỉ cuối tuần của họ.
Có lẽ là bởi vì bầu trời ở Hải Thành hơi u ám, có mưa rơi lất phất, Phương Du không có chút hứng thú nào nữa. Đối mặt với lời mời đi chơi của Đàm Tụng, cô chỉ lịch sự từ chối. Hơn nữa, cả hai đều tình cờ gặp nhau thông qua Thẩm Ánh Chi, về cơ bản họ không phải cùng một loại người, cô không hề nhìn ra sự rẻ tiền của chiếc trâm kia.
Chỉ cần vài lời nói của Đàm Tụng đã chạm đến nỗi đau quá khứ của cô.
Để chuyển hướng sự chú ý của mình, Phương Du sau khi tắm xong đã trò chuyện video với Phương Cần. Cô đang nằm trên giường, đôi mắt đầy ý cười, sau khi trò chuyện được một lúc, Phương Cần đột nhiên hỏi: “Mối quan hệ hiện tại của con và Đàm Vân Thư đã tốt hơn chưa? Tiểu Du.”
“Không đâu mẹ.” Phương Du có hơi khó hiểu, “Sao mẹ lại hỏi điều này?”
“Buổi biểu diễn mấy ngày trước mà con đi xem đó. Ừm, chính là buổi biểu diễn đó, mẹ còn tưởng con đi cùng Tiểu Sương và Tiểu Đường. Nhưng lúc mẹ nói chuyện với ông ngoại con qua video, khi nhắc đến con, ông nói có Tiểu Đàm bên cạnh…”
Phương Du dùng bàn tay còn lại ôm trán, tiếp tục biện hộ: “Hôm đó chỉ mà ngẫu nhiên, tình cờ thôi.”
“Con đã trưởng thành, con có thể tự do kết bạn theo ý mình muốn, Tiểu Du.”
“Con biết mà, mẹ đừng lo lắng cho con.”
Sau khi trò chuyện video với Phương Cần xong, Phương Du tiếp tục trò chuyện video với ông bà. Khi kết thúc, cô quay đầu nhìn bầu trời, bên ngoài đã tối hẳn, chỉ còn một vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng.
Hóa ra đã gần chín giờ.
Phương Du lật người trên giường nhìn chiếc đèn chùm tinh xảo, ngửi mùi thơm trong khách sạn, chớp mắt.
Tin nhắn của Đàm Vân Thư cũng gửi đến vào lúc này, vẫn là hỏi về tình hình của Phương Đức Minh.
Phản ứng của Phương Du giống như trước đây.
Cuối cùng, cô ấy hỏi: [Bây giờ cô có thời gian không?]
Cô nhớ lúc trên xe Đàm Vân Thư đã từ chối cuộc hẹn buổi tối, nhưng cô không chắc liệu Đàm Vân Thư có kế hoạch gì khác hay không.
[Có]
[Chúng ta hãy gặp nhau đi. ] Phương Du gõ mấy chữ.
Đàm Vận Thư: [Được]
Đàm Vân Thư: [Thật tình cờ là tôi cũng nhớ cậu.]
Đàm Vân Thư: [Thật tình cờ là tôi cũng muốn gặp cậu.]
Phương Du nhìn tin nhắn nàng gửi, chậm rãi thở ra.
Hai người thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt, đó là một con đường dài, nơi có thể nhìn thấy những địa danh nổi tiếng ở Hải Thành. Hầu hết mọi người sẽ chọn nơi này để ngắm hoàng hôn. Rất đẹp!
Họ đã bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp nhất, nhưng lúc đến cũng chưa muộn, vẫn có thể chiêm ngưỡng cảnh đêm náo nhiệt của Hải Thành.
Đêm đen dày đặc, vầng trăng lưỡi liềm điểm xuyến trên bầu trời tối tăm, những vệt sáng bạc rải rác.
Phương Du đến bằng taxi, trên đường, cô vẫn không hiểu tại sao mình lại chủ động đưa ra lời mời này.
Có phải vì lời nói của Đàm Tụng kích thích không? Hay là… do ký ức kích thích?
Rõ ràng sự tự ti trong quá khứ đã rời bỏ cô từ rất lâu rồi phải không?
Sau khi xuống xe, nhìn từ xa đã thấy ở đây có rất nhiều người.
Có lẽ nơi đây cũng là địa điểm lý tưởng để ngắm trăng, có người còn mang theo cả kính thiên văn đắt tiền, cho thuê kiếm tiền. Ngoài ra, ở đây cũng có mở một vài quán nước.
Phương Du mới bước được vài bước thì nhận được cuộc gọi WeChat từ Đàm Vân Thư.
Cô dừng lại, vừa trả lời vừa nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Đàm Vân Thư: “Cô có đây không?”
“Vừa xuống xe.” Đàm Vân Thư chậm rãi đáp: “Đằng sau cậu.”
Phương Du: “……”
Cô quay lại và nhìn thấy Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư đang mặc một bộ trang phục giản dị, chiếc trâm cài không còn đeo trên ngực nữa. Nàng để mặt mộc, mái tóc được bới lên, rất phù hợp với ánh trăng đêm nay.
Phương Du cúp điện thoại, hạ tay xuống và nhìn Đàm Vân Thư từng bước đến gần.
Sáng nay hai người không hề giao tiếp với nhau. Hiện tại, họ cũng không ở khu vực yên tĩnh và ít người, xung quanh họ có rất người. Phương Du đột nhiên cảm thấy sau một tuần không gặp Đàm Vân Thư…
Thật sự không hề nhớ nhung.
Vài giây sau, Đàm Vân Thư đứng trước mặt Phương Du, giữa hai người duy trì khoảng cách chưa đầy một mét.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé?” Đàm Vân Thư đề nghị.
“Ừm.”
Hai người đứng cạnh nhau, đi sâu vào phía trong một chút, rồi chậm rãi bước dọc theo con phố.
Có lẽ vì sự việc trước đó đã được “mở ra”, khi đối diện với Đàm Vân Thư, Phương Du hiện tại đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đi được một đoạn, Đàm Vân Thư nói: “Phương Du.”
“Có chuyện gì vậy?” Giọng điệu của Phương Du cứng ngắc.
“Tôi không thể gọi cậu khi không có chuyện gì à?”
“Chúng ta đến đây để nói chuyện mà.”
Một giây tiếp theo, Đàm Vân Thư nhìn vào mắt Phương Du và nói: “Tôi thích cậu, tôi muốn trực tiếp nói với cậu.”