Mặt nước bên cạnh được bao phủ bởi ánh trăng mát lạnh, mọi người có thể nhìn thấy những hoa văn mơ hồ trên đó.
Chưa đầy một tuần, đã hai lần Phương Du nghe Đàm Vân Thư nói rằng nàng thích cô. Cô không cảm thấy bất ngờ hay buồn phiền, chỉ cảm thấy có hơi… buồn cười?
“Giờ không phải 10:10 sáng, đã là 9:30 tối rồi, Đàm Vân Thư.” Phương Du quay đầu, cằm hơi nhếch lên, ánh mắt kiên định, “Tôi không biết cô thích tôi từ khi nào, có phải trước đây? Hay bây giờ. “
“Vẫn luôn.” Đàm Vân Thư trả lời.
Hai chữ này vừa phát ra, cả hai đều dừng lại, đứng ở hàng rào an toàn như những người khác.
Làn gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt họ, cuộn xoắn phần đuôi tóc.
“Nếu như vẫn luôn như vậy.” Giọng nói của Phương Du vang vọng trong gió, “Có thể phân biệt rõ ràng đây thực sự là thích hay chỉ là cố chấp?”
Đàm Vân Thư mở miệng: “Tôi…”
“Câu trả lời của cô không cần nói cho tôi biết, nó không quan trọng. Nhưng tôi cần phải nói cho cô biết câu trả lời của mình. Đàm Vân Thư, cho dù cô có nói hàng nghìn lần trước mặt tôi, tôi cũng không có cảm giác gì.”
Giọng điệu của Phương Du luôn bình tĩnh, trong khi Đàm Vân Thư cảm thấy khoang mũi của mình như bị chặn lại, không thể thở được.
Khi nàng ở trên du thuyền đã nghe thấy lời từ chối khéo léo của Phương Du, còn bây giờ là lời từ chối trực tiếp của Phương Du, cảm giác hóa ra lại khác biệt như vậy. Có lẽ bởi vì vẻ mặt của Phương Du dường như không có chút gợn sóng nào sao?
Thật giống như…
Quá khứ của họ, Phương Du đã triệt để buông bỏ, hoàn toàn tan biến.
Chỉ có mình nàng bị mắc kẹt trong quá khứ và hiện tại.
Mí mắt Đàm Vân Thư hạ xuống, cười nhạo bản thân, không muốn duy trì chủ đề này nữa. Nàng quay đầu, đặt tay lên hàng rào an toàn, cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Còn cậu thì sao? Cậu muốn gì ở tôi? Như cậu đã nói, chúng ta ra ngoài để nói chuyện mà.”
Lần này đến lượt Phương Du im lặng.
Đàm Vân Thư vuốt mái tóc dài của mình, vẫn không quay đầu lại, sau vài giây im lặng, ngập ngừng hỏi: “Là vì cái trâm cài à?”
“Được rồi, tôi có thể trả cho cậu giá gấp đôi.”
“Cô nên tự biết rằng đây không phải là vấn đề tiền bạc. Nó vốn là của tôi, tôi có quyền làm như vậy”.
Xung quanh hơi ồn ào, giọng nói của Phương Du tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất nặng nề, bởi vì cô đang nói sự thật.
“Phương Du.” Đàm Vân Thư nhếch khóe môi lên, trên mặt hiện lên một tia cay đắng, nàng cảm thấy lúc này mỗi chữ nói ra đều cực kỳ tiêu hao sức lực, “Ngay cả vật kỷ niệm, cậu cũng không muốn để nó ở lại với tôi sao?”
Phương Du mím môi.
Bản thân cô cũng hối hận khi rủ Đàm Vân Thư ra ngoài, bởi vì điều này thực sự không cần thiết. Chiếc trâm cài vốn là món quà tốt nghiệp cô tặng cho Đàm Vân Thư. Cho dù trong mắt người khác có rẻ tiền đến đâu thì nó cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Miễn là cô không để tâm thì không có gì quan trọng với cô.
Không phải Đàm Vân Thư không còn lựa chọn khác, việc đeo chiếc trâm cài này bây giờ chẳng qua đề nói với cô rằng nàng không vứt nó đi, cũng như chứng minh tình cảm thật của mình.
“Cô nghĩ rằng ở lại có cần thiết không?” Phương Du quay sang, nhìn vào góc nghiêng của Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư có cốt tướng tuyệt đẹp. Cô đã từng dùng đầu ngón tay của mình vuốt ve từ trán Đàm Vân Thư xuống dưới. Khi đó cô sợ đầu ngón tay chai sạn và thô ráp của mình sẽ làm xước làn da của Đàm Vân Thư, nên toàn bộ động tác đều rất nhẹ nhàng. Bây giờ cô không còn ý nghĩ làm lại việc đó nữa.
“Thích cậu là việc của tôi, đeo nó cũng là việc của tôi.” Giọng nói của Đàm Vân Thư lạnh như nước.
“Tốt.”
Phương Du lại nhấc bước lên, cô đeo kính vào: “Đi đến cuối con đường này, chúng ta hãy tự mình quay về.” Cô dừng lại một chút, “Hoặc là cô có thể về ngay bây giờ, tôi muốn đi dạo một lát.”
“Cậu nghĩ tôi nên chọn gì?”
“Tùy cô.”
Đàm Vân Thư nắm lấy cổ tay cô, Phương Du không lập tức thoát ra, cô quay đầu nhìn Đàm Vân Thư, người vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, lông mày cô hơi nhíu lại: “Còn gì nữa?”
“Lần trước cậu còn vấn đề chưa trả lời tôi, Phương Du.” Đầu ngón tay của Đàm Vân Thư cảm nhận được mạch đập trên cánh tay của Phương Du. Khoảnh khắc tiếp theo nàng vẫn không buông tay, duy trì tư thế không đổi.
Sự chú ý của Phương Du đều hướng về lời nói của nàng: “Vấn đề gì?”
“Vậy chúng ta có thể là bạn bè được không?”
“Tôi…”
Lần này đến phiên Đàm Vân Thư cắt ngang lời nói của Phương Du, nàng chậm rãi thả lỏng đốt ngón tay, cao giọng nói: “Cậu muốn tôi trả lại chiếc trâm cài này cho cậu, không thành vấn đề, nhưng câu trả lời của cậu chỉ có thể là “có”.” Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Phương Du, cậu biết đấy, muốn giao dịch thì phải có điều kiện.”
Nàng muốn dùng chiếc trâm cài, vật lưu giữ kỷ niệm này, để đổi lấy danh phận bạn bè.
Phương Du nghe thấy điều này, cô lặng lẽ nhìn Đàm Vân Thư.
Giây tiếp theo, Đàm Vân Thư vội vã nói “cẩn thận”, sau đó duỗi tay ra, đôi tay nàng đã siết chặt thành nắm đấm, cứ như vậy ở một khoảng cách đặc biệt xa vòng qua eo của Phương Du, kéo Phương Du vào trong.
Trên con đường này cho phép người đi xe đạp, chiếc xe vừa rồi đi không vững, khi lao tới bên cạnh họ, suýt chút nữa đã đâm vào Phương Du.
Hành vi của Đàm Vân Thư là từ trong tiềm thức, chờ đến khi nàng phản ứng lại, khoảng cách giữa nàng và Phương Du đã được rút ngắn rất nhiều, hai người gần như chạm vào nhau. Khi Phương Du cũng có phản ứng, lòng bàn tay của cô đang đặt trên vai nàng.
Điều này làm cho thần kinh của Đàm Vân Thư căng thẳng. Nàng hạ mi xuống, nhìn Phương Du trước mặt, nhếch môi: “Đó là trường hợp khẩn cấp, tôi không cố ý.”
Nàng nói rồi buông tay ra, bàn tay vẫn siết chặt.
Nàng từng ôm eo Phương Du mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nhưng hiện tại, nàng phải thực hiện “bàn tay lịch thiệp”.
Về phần người đi xe đạp vừa mới lướt qua, quả thực anh ta đã đụng trúng một người qua đường cách họ hai mét. Anh ta đang xin lỗi người kia, nhưng thái độ của người kia rõ ràng không dễ giải quyết. Sự việc đã thu hút vài người đi bộ khác để xem.
Cách đó không xa, có người đang chơi vĩ cầm. Bờ hồ vốn yên tĩnh nay đã thay đổi hơi có “sinh khí”.
“Cảm ơn.”
Phương Du lấy lại lòng bàn tay đang đặt lên vai Đàm Vân Thư trong lúc cấp bách.
“Vậy đồng ý với tôi nhé?”
“Tôi không cần chiếc trâm cài này nữa, Đàm Vân Thư.” Phương Du nới rộng khoảng cách giữa họ.
“Nếu không cần, cậu đã không chủ động gửi tin nhắn cho tôi.”
Hai người nhìn nhau, như thể họ đang ở hai thế giới khác nhau muốn kéo đối phương về phía mình.
Không biết đã bao lâu trôi qua, có lẽ chỉ hơn mười giây, hoặc là một phút, Phương Du mới đưa ra câu trả lời của mình: “Được.”
Vẻ mặt của Đàm Vân Thư thoải mái hơn.
Bạn bè.
Bây giờ họ là bạn bè.
“Tối nay tôi không mang nó theo, vẫn ở trong khách sạn.” Đàm Vân Thư căng môi, “Khi nào cậu muốn lấy?”
“Sau khi trở về Thủ đô.” Hai ngày này cô không muốn gặp lại Đàm Vân Thư ở Hải Thành.
“Được.”
Vụ tai nạn gần đó đã được giải quyết, người xem cũng giải tán.
“Đi thôi.” Đàm Vân Thư đã di chuyển đôi chân của mình, tâm trạng có vẻ tốt, trên môi nở một nụ cười.
Phương Du mượn ánh trăng và ánh đèn để nhìn nàng, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Bóng họ đổ xuống đất, nhờ ánh sáng mà dính chặt vào nhau.
–
Đàm Tụng lại gửi cho Phương Du một lời mời đi chơi trong hai ngày tới, Phương Du cũng không từ chối nữa. Sau khi họ tham quan một số danh lam thắng cảnh ở Hải Thành, đã đến lúc phải trở về Thủ đô.
Phương Du mua một số đặc sản Hải Thành, gửi cho gia đình, đồng thời mua thêm một ít cho hai người bạn ở Thủ đô. Khi đến, cô chỉ mang theo một chiếc vali, nhưng bây giờ thì có thêm hai chiếc túi.
Ga tàu cao tốc ở Hải Thành chật kín người. Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi hôm nay cũng trở về Thủ đô, cũng giống như ở trong khách sạn, họ ngồi hạng thương gia.
Phương Du và Đàm Tụng mua ghế hạng hai.
Công ty cũng hoàn tiền vé tàu và tiền vé máy bay cho những chuyến công tác nhưng ở hạng thấp nhất, hạng phổ thông trên máy bay và hạng hai trên tàu cao tốc. Nếu muốn nâng hạng có thể tự trả thêm tiền.
Cả Phương Du và Đàm Tụng đều cảm thấy điều đó là không cần thiết, họ chỉ nên xài tiền của công ty, chưa kể ghế hạng hai cũng không tệ.
Trong suốt bốn tiếng rưỡi ngồi trên tàu, Phương Du đã ngủ bốn tiếng đồng hồ với chiếc bịt mắt và bịt tai, nửa tiếng còn lại chỉ là để đi vào giấc ngủ. Bởi vì trong hai đêm ở Hải Thành cô đều ngủ không ngon giấc, nên tranh thủ chợp mắt trên tàu cao tốc.
Vẫn còn vài phút nữa trước khi tàu cao tốc đến Thủ đô, và loa phát thanh đã nhắc nhở rằng tàu sắp đến ga kế tiếp.
Phương Du cất đồ bịt mắt và nút bịt tai và trả lời tin nhắn của bạn bè trong nhóm. Ga Thủ đô cách nơi cô ở hơi xa nên Đường Bán Tuyết và Phù Sương đặc biệt lái xe đến đón cô. Họ đã gửi tin nhắn rằng đang ở quảng trường bên ngoài chờ cô.
Phương Du cong môi gõ: [Được rồi.]
Đàm Tụng đang nằm nghiêng một bên, mới tỉnh lại không lâu, liền hỏi: “Phương Du, lúc nữa cô định về như thế nào? Đi taxi hay đi tàu điện ngầm?”
“Bạn bè đến đón.”
“Được thôi.” Đàm Tụng nói đùa: “Là do tôi chưa đủ cố gắng.”
Phương Du mỉm cười.
Cô đang ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã đặc sệt như mực nước. Đêm nay không có trăng.
Vài giây sau, màn hình điện thoại của cô lại sáng lên.
Phương Du tưởng đó là tin nhắn của nhóm, nhưng sau khi mở khóa điện thoại, thứ hiện ra trong tầm mắt là một dòng tin nhắn với tên Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư hỏi: [Cậu về nhà như thế nào?]
[Bạn bè đến đón.] Câu trả lời giống hệt vừa rồi.
Đàm Vân Thư: [Tôi cũng là bạn của cậu.]
Phương Du ấn đầu ngón tay vào giữa lông mày.
Mặc dù hai ngày qua cô và Đàm Vân Thư không gặp nhau nhưng tần suất trò chuyện lại tăng lên, tất cả đều trên danh nghĩa “bạn bè”.
Vài giây sau, tin nhắn của Đàm Vân Thư lại tới: [Được rồi, chúng ta là bạn mới, không quan trọng bằng những người bạn khác.]
Phương Du buông ra một chữ: [Ừm.]
Hai người không nói chuyện nữa, hai phút sau tàu cao tốc dừng lại, hành khách trên toa bắt đầu di chuyển, trong đó có Phương Du và Đàm Tụng.
Ngay sau đó, họ tách ra sau khi quét thẻ căn cước và rời khỏi nhà ga.
Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi sẽ không đi cùng với họ, mà đi theo lối ra dành riêng cho ghế hạng thương gia.
Ga tàu cao tốc đông đúc, Phương Du xách túi đi qua từng người một, băng qua đường kẻ sọc trước khi đến khu vực đậu xe của quảng trường. Xe của Đường Bán Tuyết đậu ở khu F. Đi bộ chưa bao lâu, Phương Du nhìn thấy Phù Sương và Đường Bán Tuyết.
Còn có một nhân vật đeo khẩu trang và đội mũ.
Không cần đoán, người này chính là Tiết Dịch.
Lúc này, điện thoại di động của Phương Du reo lên, cô đi chậm lại và trả lời cuộc gọi WeChat từ Đàm Vân Thư.
“Có chuyện gì vậy?” Phương Du vừa đi vừa hỏi, cô nhìn thấy Tiết Dịch đang vẫy tay về phía mình.
Đàm Vân Thư ở đầu bên kia điện thoại nói: “Không có gì.”
“Tôi chỉ cảm thấy buổi tối ở Thủ đô không đẹp bằng ở Hải Thành.”
***