Tống Cảnh Chi hôn càng ngày càng kịch liệt, bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng võ về lưng cô qua lớp vải vóc, mang theo một mảng run rẩy.
Trên áo ngủ của cô có hai cái cúc áo, không biết đã sớm bị cởi ra từ lúc nào, để lộ ra làn da trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo.
Động tác của anh càng cuồng nhiệt, hôn cô, hôn môi cô, hôn chóp mũi cô, khuôn mặt cô.
Đường Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng không chịu nổi, cô không biết mình nên làm cái gì, hai tay chỉ có thể đặt ở sau lưng anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
“Vợ à, kêu chồng đi.” Giọng anh khàn khàn mà mê người, mang theo một cỗ ma lực mê hoặc lòng người.
“Chồng…” Cô mềm mại kêu lên, gương mặt của cô nóng bỏng, tim đập rất nhanh.
“Vợ.” Anh thì thâm bên tai cô.
“Chồng, chồng…” Cô tiếp tục gọi.
Giọng anh khàn khàn: “Vợ à, em đúng là yêu tỉnh.”
Anh nói xong, đặt cô ở dưới người, dùng hành động chứng minh sự mạnh mẽ của mình.
Đường Tiêu Tiêu bị anh trêu chọc, toàn thân giống như bị điện giật, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Ô…” Giọng của cô đứt đoạn.
Động tác của anh càng ngày càng điên cuồng, cô chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng tấn công vào cô.
Cuối cùng cô chịu không nổi, hôn mê bất tỉnh.
Tống Cảnh Chi thấy cô hôn mê mới ngừng lại, anh nằm ở bên cạnh cô, nhìn nhan sắc khi ngủ say của cô, trên mặt anh hiện ra một nụ cười cưng chiều.
Nửa đêm, Đường Tiêu Tiêu bị nhột mà tỉnh lại, bởi vì cô cảm thấy có cái gì đó đang bò trên mặt mình.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, liếc mắt một cái đã thấy được khuôn mặt tuấn tú được phóng to của Tống Cảnh Chi.
Trên mặt anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt tối đen kia đang nhìn chằm chằm cô.
Đường Tiêu Tiêu lập tức tỉnh táo hơn vài phần, cô đưa tay đẩy anh ra: “Chẳng lẽ anh vẫn chưa có ngủ sao?”
Cánh tay Tống Cảnh Chi quấn lấy eo cô: “Anh vẫn luôn chờ em tỉnh lại.”
“…” Lời này là có ý gì?
Không cần cô lên tiếng hỏi, bàn tay anh vuốt ve bên hông cô, một đường di lên.
“Trước đây anh đã từng nghe một câu nói.”
“Cái gì?” Cô hỏi, trong phút chốc chưa có phản ứng kịp.
“Ăn tủy trong xương mới biết liếm cũng ngon.” Nói xong, anh cúi người hôn lên môi cô.
Đường Tiêu Tiêu ngẩn ra, lập tức hiểu được lời anh nói.
Người đàn ông này thật là… Nụ hôn của anh lướt qua rồi dừng lại, cô cảm giác cơ thể mình như không thể khống chế.
Ngón tay Tống Cảnh Chi cắm vào trong tóc cô, ấn đầu cô về phía mình.
Hơi thở của hai người hòa quyện cùng một chỗ, môi lưỡi dây dưa với nhau, không chịu buông đối phương ra.
Hô hấp của anh càng ngày càng dồn dập, đầu Đường Tiêu Tiêu vang lên tiếng nổ, cả người giống như bị ném lên đám mây.
Ngọn nến đỏ thẫm trên bàn tản ra ánh sáng màu đỏ, vợ chồng nhỏ ở trên giường dây dưa với nhau.
Cả phòng rung động…
Sáng sớm hôm sau, Đường Tiêu Tiêu bị Tống Cảnh Chỉ gọi dậy.
Nhìn người bên giường đã ăn mặc chỉnh tê, nhếch môi về phía cô, cô tức giận không chỗ để trút ra.
Cô vẫn còn buồn ngủ, tối hôm qua người này giày vò cô đến nửa đêm, thế mà lại rất phấn chấn đứng ở đây.
“Thức dậy được không? Ăn sáng xong còn phải tiễn cha vợ mẹ vợ và anh cả.” Anh cúi người hôn lên môi cô.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, em còn phải làm bữa sáng nữa.” Cô nghe nói như thế, đột nhiên tỉnh táo lại.
Rất nhiều nơi đều có quy tắc vợ mới về nhà phải làm bữa sáng.
“Đừng vội, mẹ đã nấu cơm xong rồi, nhà chúng ta không có những quy tắc kỳ cục đó.” Tống Cảnh Chi đỡ cô dậy, khoác thêm áo bông cho cô.