Trở lại thôn Ngọc Hồ, hai người đến điểm thanh niên trí thức trước, gọi người nhà họ Đường đến nhà họ Tống ăn cơm tối.
Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau người nhà họ Đường sẽ rời đi, vốn dĩ muốn đợi ba ngày sau mới trở về.
Nhưng kỳ nghỉ của Đường Mục có hạn, lại phải lái xe đưa cha mẹ về Kinh thị roi mới về bộ đội.
Trên đường đi buổi tối phải ngủ lại nhà khách, cho nên cha Đường quyết định xuất phát sớm một chút.
Biết buổi tối thông gia muốn tới ăn cơm, buổi trưa lúc làm tiệc mẹ Tống đã cố tình để lại một bàn.
“Thông gia, Tiêu Tiêu nhà tôi, sau này nhờ vào hai người rồi.” Mẹ Đường nắm lấy tay mẹ Tống, cười nói.
“Tiêu Tiêu là một cô gái tốt, bà thông gia yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xem con bé như con gái ruột.”
Bên kia, cha Tống và cha Đường đang uống rượu trò chuyện, đã xưng huynh gọi đệ rồi.
Ngược lại Tống Cảnh Chi uống hai chén cùng với cha vợ, Đường Mục bởi vì ngày hôm sau phải lái xe, nên mẹ Đường không cho anh ấy uống nữa.
Cơm nước xong, Tống Cảnh Chi đưa người nhà họ Đường về điểm thanh niên trí thức, lại nói chuyện với cha vợ mẹ vợ.
Lúc trở về, Đường Tiêu Tiêu đang ở trong phòng soi gương tháo kẹp tóc trên tóc ra.
Trên bàn sách đốt hai cây nến đỏ thẫm, là do mẹ Tống chuẩn bị.
Cô đã thay quần áo ban ngày, sang một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, hiển nhiên cũng đã tắm rồi.
Ánh nến màu đỏ chiếu lên vẻ ngoài yêu kiều của cô lại càng thêm tươi đẹp, giống như một bụi hoa hồng nở rộ trên bau trời đêm.
Ánh mắt Tống Cảnh Chi lóe sáng, đi lên phía trước, ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên cổ cô.
“Vợà.
“Ừ”
“Vợà.
“Ừ”
“Anh đi tắm.” Anh thì thâm bên tai cô, lập tức buông cô ra, xoay người ra khỏi phòng.
Đường Tiêu Tiêu nhìn hướng anh rời đi, hai má nổi lên một tia đỏ ửng.
Chải tóc xong, cô nhanh chóng lên giường, đêm tân hôn đầu tiên trong hai kiếp, nói không căng thẳng là giả.
Trái tim cô đập thình thịch không ngừng, giống như muốn nhảy ra khỏi lông ngực.
Không bao lâu sau cửa cũng được mở ra, cô vô thức giương mắt nhìn sang, Tống Cảnh Chỉ trần trụi nửa thân trên, đang lau tóc.
Dáng người của anh thon dài cao ngất, cơ bắp đều đặn, nhô ra cơ bụng tám múi, đường nét lưu loát mà khỏe đẹp.
Anh nhìn thấy ánh mắt Đường Tiêu Tiêu dừng trên người mình, nhếch môi, lộ ra một nụ cười gian tà.
“Bây giờ đã biết anh có cơ bụng rồi chứ?” Anh nhướng mày với cô, đi tới bên giường, xốc chăn lên. “Hình như em quên bôi kem dưỡng mất rồi.” Cô làm bộ muốn đứng dậy, hơi căng thẳng, muốn chạy trốn thì phải làm sao?
“Em bôi rồi, vừa rồi anh đã ngửi thấy, rất thơm.” Giọng nói của anh tràn ngập từ tính, cúi người nhốt cô ở trên giường, rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Đầu Đường Tiêu Tiêu vang tiếng ong ong, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều bay lên, không tự chủ được mà phối hợp với anh.
Rõ ràng không uống rượu, cô lại cảm giác mình giống như bị say, tay không nghe sai khiến mà sờ lên cơ bụng của anh.
Sự đụng chạm của cô giống như mồi lửa, đốt cháy tia lý trí cuối cùng trên người anh.
Anh nắm chặt phía sau gáy của cô, làm nụ hôn này thêm sâu.
Anh thở gấp, cô cũng thở dốc.
Dần dần hai người ngã xuống giường, cơ thể cô hơi cuộn tròn, bàn tay to lớn của anh vuốt ve eo cô.
“Tiêu Tiêu.” Giọng nói của anh khàn khàn, trầm thấp mà hết sức từ tính, nghe khiến người ta mềm nhũn.
Khuôn mặt Đường Tiêu Tiêu nhuộm lên một tầng ửng đỏ, cô mở mắt ra, nhìn thấy con ngươi đen bóng của anh, màu sắc bên trong thâm thúy như mực không có tan ra.
Anh yêu eml”Anh vừa dứt lời, môi anh lại rơi trên môi cô.
Đường Tiêu Tiêu cảm thấy cơ thể mình giống như muốn bùng cháy, cô không tự chủ được mà đưa tay ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.