Chẳng mấy chốc cha mẹ Tống cũng về, Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng gọi họ vào nhà sưởi ấm.
“Cha mẹ vừa sưởi ấm ở nhà bác cả các con về đây.” Mẹ Tống cười nói.
“Tiêu Tiêu, thằng cả ở nhà bác cả con hỏi nếu các con vào quân đội thì có muốn bán sang tay chiếc xe đạp kia không?” Cha Tống hỏi.
Tuy anh họ cả đi làm ở thành phố, không thiếu tiên mua xe đạp, nhưng anh ấy không có phiếu xe đạp.
“Nó nói nếu con muốn bán, nó không có phiếu, chiếc xe đạp của con là một trăm tám mươi cộng phiếu. Nó bảo cha hỏi nếu đưa con thêm hai mươi là tròn hai trăm được không?”
Phiếu xe đạp bình thường ở chợ đen là năm mươi, nhưng không phải lúc nào cũng có, nhưng xe đạp của Đường Tiêu Tiêu xem như hàng sang tay, giá này đã là cao rồi.
Xe đạp của cô lấy từ không gian ra, không gian có thể tái tạo lại, cô không tốn tiền nên không cần phiếu.
“Lấy một trăm tám mươi thôi cha, cũng đâu phải xe mới.”
“Được, để lần sau cha nói với nó.” Cha Tống gật đầu.
Cuối cùng, có làm sao anh họ cả cũng không chịu được bớt hai mươi đồng kia, dẫu Đường Tiêu Tiêu không cần, anh ấy cũng đến nhà họ Tống đưa hai mươi đồng tiền cho cô.
Đẩy đến đẩy đi như vậy cũng không phải chuyện hay gì, cha Tống lên tiếng bảo cô nhận hai mươi đồng này đi, lúc ăn Tết đến nhà Tống Kiến Quốc mua quà xịn một chút là được.
Chưa đến vài ngày sau tuyết đã rơi, Đường Tiêu Tiêu gần như không ra ngoài nổi.
Sợ cô lạnh, ngày nào Tống Cảnh Chi cũng đốt một chậu than cho cô, cô ngồi ở đâu chậu than sẽ ở đó.
Mẹ Tống làm một chiếc mũ lông cho cô, bảo khi nào ra ngoài thì đội lên, đừng để gió thổi vào đau đầu.
Hôm nay thím Ngô thần bí đưa đến một túi đồ lớn cho mẹ Tống, dù Đường Tiêu Tiêu tò mò cũng không hỏi.
Mãi đến buổi tối, cô dựa vào giường đọc sách, nhìn thấy Tống Cảnh Chi cam gì đó từ tủ quần áo ra đặt xuống dưới gối.
“Anh lấy gì đó?” Cô tò mò muốn cầm lên.
“Lát nữa em sẽ biết.”
“Anh cho em coi đi.” Càng không nói cho cô cô càng muốn biết.
Anh hết cách, cầm ra đưa cho cô.
“Ặc.” Hóa ra là bao cao su: “Nhưng tại sao một gói có tận hai cái? Mở ra rồi mất vệ sinh lắm.”
“Dùng hết là được.”
Còn chưa đợi cô đáp lời, anh đã lấp kín môi cô.
Cô bảo tại sao sau ngày kết hôn thì anh lại như kẻ cấm dục, hóa ra đang đợi thứ này.
Cô còn tưởng rằng anh đau lòng đêm đó cô quá mệt mỏi, là cô suy nghĩ nhiều.
“Vợ ơi…” Giọng nói khàn khàn truyền đến, khiến cô không rảnh bận tâm điều gì khác….
Ngày hôm sau, đến cả cơm sáng Đường Tiêu Tiêu cũng không dậy ăn nổi. Đến hơn mười giờ cô mới mơ màng mở mắt, nhìn hai cái gói trống không bên cạnh gối mình, cô bất đắc dĩ đỡ eo ngồi dậy.
“Vợ ơi, em dậy rồi hở?” Anh cầm một cái chén trong tay.
“Mẹ nấu chè trứng gà cho em nè.Anh đặt bàn nhỏ lên giường.
“Để em ngồi dậy ăn.”
“Không cần đâu, mẹ nói trời lạnh, em ăn xong rồi ngủ thêm tí nữa.” Anh cười nói, ánh mắt mờ ám.
“Anh…” Không cần phải nói, chắc chắn mẹ chồng biết tại sao cô lại dậy muộn.
Anh vươn tay cất hai bao kia lại, định lát nữa nhóm lửa rồi đốt luôn.
“Thứ này là hôm qua bác gái cả đưa đến?”
“Ừ”” Anh ngồi phía sau cô xoa eo cho cô, giảm bớt cơn đau ở eo.
“Tại sao? Anh không muốn có con à?” Cô vừa ăn chè trứng gà vừa hỏi.
“Mẹ nói em còn nhỏ tuổi, sinh sớm không tốt cho sức khỏe, đợi sau khi em hai mươi tuổi rồi tính, anh cũng tán thành.”
Cô quay đầu nhìn anh, dù là mẹ chồng ở thời đại nào, ai mà không muốn được ôm cháu sớm một chút. Còn Tống Cảnh Chi nữa, đàn ông trạc tuổi với anh trong thôn đã có hai ba đứa con rồi.