Lúc Đường Tiêu Tiêu tỉnh lại đã gần giữa trưa, cô nhanh chóng mặc quần áo rồi ra khỏi phòng.
Cha Tống và Tống Cảnh Chi không ở nhà, mẹ Tống đang nấu cơm ở phòng bếp.
Thân là con dâu mới vào cửa lại ngủ nướng đến mức bỏ lỡ làm cơm trưa, ít nhiều gì cô cũng thấy xấu hổ.
Đi đến phòng bếp, cô khẽ gọi một tiếng: “mẹ.”
“Tiêu Tiêu dậy rồi à?” Nhìn khuôn mặt ửng hồng của con dâu, mẹ Tống biết cô đang tự trách.
“Không sao đâu, nhà ta cũng đâu phải nhà giàu có quyền thế gì, ai nấu cơm cũng như nhau thôi.” Mẹ Tống cười với cô.
“Huống chỉ vào quân đội rồi, bình thường Cảnh Chi sẽ bận, chuyện lớn chuyện nhỏ gì chẳng phải cũng sẽ do con lo liệu sao? Lúc ở nhà nghỉ ngơi nhiều vô, nhân lúc mẹ và cha con còn trẻ, có thể làm thì làm nhiều chút, các con cũng nhẹ nhõm phần nào.”
Không thể không nói cha Tống và mẹ Tống thật sự biết thấu hiểu.
Lúc mẹ chồng nàng dâu trò chuyện, Tống Cảnh Chi và cha Tống mỗi người kéo một cây gỗ khô về, Tống Cảnh Chi còn đeo một bó củi sau lưng.
Tống Cảnh Chi thấy vợ đi ra từ phòng bếp, mắt đầy ý cười.
“Cha.”
“À, Tiêu Tiêu cha cho con cái này này.” Cha Tống lấy hai quả trứng gà rừng từ túi áo bông ra.
“Để chiều bảo Cảnh Chi nướng cho con ăn, ngon lắm.”
“Cảm ơn cha.” Cô giơ hai tay cầm lấy.
Cha mẹ là thế, có thứ gì ngon cũng nghĩ cho con cái trước.
“Cha thấy có trứng gà rừng, nằng nặc đòi đi tìm con gà rừng kia đem về bồi bổ sức khỏe cho em, nào ngờ không tìm được gà rừng, suýt nữa còn té chổng vó.” Tống Cảnh Chi cười gỡ bó củi xuống.
“Hở? Cha ơi, cha không sao đó chứ?” Đường Tiêu Tiêu nghiêm túc quan sát cha Tống một chút.
“Ôi dào, không sao không sao, sao có chuyện gì được.” Cha Tống cười xua tay.
Cô nhớ lại khi nãy cha Tống còn kéo một cái cây về, chắc là không sao.
Ăn trưa xong, Tống Cảnh Chi đạp xe lên thành phố đưa mẹ Đường đến, lấy những thứ cần gửi về quân đội lên thành phố.
Cha mẹ Tống cầm số kẹo, điểm tâm còn dư lại trong bữa tiệc hôm qua đi cảm ơn những thôn dân đến giúp đỡ để làm bữa tiệc.
Đường Tiêu Tiêu thì ở nhà đọc sách, tuy vẫn chưa có tuyết, nhưng tỉnh Hồ Nam có nhiệt độ rất thấp, một người phương Bắc như cô thật sự không muốn ra ngoài.
Phương nam không có giường đất, trong thôn cũng không có lò than, Tống Cảnh Chi đốt một chậu lửa than đặt trong phòng cho cô.
Tống Cảnh Chi hành động nhanh nhẹn, một chuyến qua lại chưa được một tiếng đồng hồ.
Mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cô vợ nhỏ của anh đang ngồi trên ghế, sưởi ấm đọc sách. “Anh về rồi hở?” Nhìn thấy anh, cô lập tức buông sách xuống, đi nghênh đón.
“Người anh lạnh lắm, đừng để hơi lạnh truyên cho em.” Anh lui lại một bước, sau đó rút cây kẹo hồ lô trong túi áo khoác ra.
“Cảm ơn chồng.” Cô gấp gáp cầm lấy rồi bắt đầu ăn.
Tống Cảnh Chi kinh ngạc nhìn bàn tay trống rỗng của mình.
Vừa rồi còn muốn đến đây ôm anh, giờ có kẹo hồ lô thì đến chồng cũng bỏ?
Đường Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết suy nghĩ của chồng mình, chỉ lo ngồi lại trên ghế, sưởi ấm và ăn kẹo hồ lô.
“Ngọt không?” Tống Cảnh Chi bất đắc dĩ cười một cái, dọn một chiếc ghế dựa ra ngồi bên cạnh cô.
“Ngọt chứ.” Sao kẹo hồ lô lại không ngọt cho được?
“Anh nếm với.” Anh nhìn cô một cái.
Chẳng phải anh không thích ăn ngọt ư? Tuy nghĩ như thế, cô vẫn đưa cây kẹo hồ lô sang.
Anh lại túm lấy bàn tay đang vươn đến của cô, dùng sức kéo cô về phía mình.
“ƠI” Đường Tiêu Tiêu kinh ngạc hô lên một tiếng, vẫn chưa kịp hoàn hồn, bản thân đã ngồi lên đùi anh.
Anh không cho cô có cơ hội nói chuyện, cúi đầu lấp kín môi cô.
Mãi đến khi cô không thở nổi mới buông ra.
“Ngọt thật.”
“Đáng ghét.” Cô đấm anh một cái, đứng dậy khỏi người anh ngồi lại ghế của mình, tiếp tục ăn kẹo hồ lô.