Đợi đến khi không nhìn thấy bóng xe nữa: “Trở về thôi.” Tống Cảnh Chi nắm lấy bả vai cô.
Nói lời tạm biệt với nhóm Hà Tiểu Thiến, rồi cô bảo Tống Cảnh Chi chuyển đồ đạc trong phòng về nhà họ Tống.
Nếu đã kết hôn, phòng ở điểm thanh niên trí thức phải trả cho thôn.
“Tiêu Tiêu mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Vừa về đến nhà, mẹ Tống đã đẩy Đường Tiêu Tiêu về phòng hai người, đóng cửa phòng lại, để cho con dâu nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi cô thức dậy, Tống Cảnh Chi đã thay ga giường ở trên giường. Ga giường này cũng màu đỏ thẫm, là mẹ Tống chuẩn bị cho bọn họ.
Đúng là vẫn còn buồn ngủ, vừa rồi cố gắng chống đỡ, lúc này thắt lưng và chân đều đã bủn rủn.
Cô nằm trên giường không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Ở sân sau, Tống Cảnh Chi giặt ga giường tối qua, loại đồ riêng tư này không nên giặt ở sân trước.
Sân sau của nhà họ Tống còn có một cái giếng, bình thường vỏ chăn ga giường hay quần áo các kiểu đều phơi ở sân sau.
Cha Tống và mẹ Tống chuyển ghế tới, ngồi ở bậc thang của sân sau.
:Cha mẹ, con chỉ giặt ga giường, cha mẹ không cần nhìn con như vậy, con có thể giặt sạch mà.”
“Ai nói con giặt không sạch đâu.” Giọng mẹ Tống hạ thấp, sợ đánh thức con dâu, tuy rằng cách tận mấy phòng.
Mẹ Tống nói xong nhìn về phía cha Tống, ý bảo ông lên tiếng.
Cha Tống là bị mẹ Tống kéo tới, vẻ mặt ông xấu hổ, trước tiên châm một điếu thuốc, hút lấy hai hơi.
“Cảnh Chi à, ừm ờ, cha biết con và Tiêu Tiêu có tình cảm rất tốt, tối hôm qua lại là ngày kết hôn của hai con…” Cha Tống rào trước đón sau.
Nhìn thấy hai ông bà như vậy, sao Tống Cảnh Chi có thể không hiểu.
“Cha, cha đừng nói nữa.” Nói cả buổi cũng không nói ra được nguyên nhân.
“Con biết cha muốn nói gì, tối hôm qua đúng là lỗi của con.” Nói những lời này với cha mẹ, thật sự không phải xấu hổ bình thường, trên mặt Tống Cảnh Chi đã ửng đỏ.
“Cha mẹ cũng không có ý gì khác, tuổi của Tiêu Tiêu không lớn lắm, lại được nhà thông gia cưng chiều từ nhỏ, cơ thể yếu ớt.” Mẹ Tống nói.
“Trời ơi, con biết rồi, con sẽ chú ý.” Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa.
“Con đợi mẹ nói xong đã.” Mẹ Tống nhìn bộ dạng đó của anh, cơn giận nổi lên, giọng điệu lại cao lên vài phần.
Lại sợ đánh thức con dâu, nên giọng nhỏ xuống một chút.
“ý của mẹ và cha con là, chờ Tiêu Tiêu 20 tuổi rồi các con hãng có con.”
Trong thôn lân cận có mấy cô dâu sinh con sớm, làm cơ thể tổn thương.
Tống Cảnh Chi nghe xong lời này, biết cha mẹ là vì muốn tốt cho vợ, bèn gật đầu đồng ý.
“Bác cả của con có phát đồ tránh thai ở sở y tế, lát nữa mẹ đi lĩnh cho con một ít, sau khi con đi bộ đội, bên ấy hẳn là cũng có đồ, đừng quên đấy.”
“Con biết rồi.” Anh gật đầu, lập tức hỏi: “Vậy lỡ như ngày hôm qua.” Tối hôm qua đã làm nhiều lần, nếu lỡ có, chẳng lẽ bỏ đứa bé sao? Như vậy chẳng phải càng tổn thương cơ thể sao?
“Không đâu, không đâu, hai ngày trước Tiêu Tiêu mới hết kỳ kinh nguyệt, sẽ không có.”
Đại đội thường xuyên tổ chức đại hội phụ nữ, giảng giải nội dung về phương diện này.
Mỗi lần mẹ Tống đều bị kéo đi để bổ sung số lượng, cho nên bà cũng hiểu đôi chút kiến thức về phương diện này.
Tống Cảnh Chi nhìn về phía mẹ anh, chuyện của vợ anh, anh cũng không biết, mà mẹ anh lại biết.
“A, đúng rồi, lát nữa mẹ dạy con ủ rượu ngọt. Chờ Tiêu Tiêu tới kỳ, con nấu rượu ngọt với trứng cho con bé ăn.”
Anh gật đầu, chẳng trách mỗi tháng mẹ anh đều có vài ngày làm rượu ngọt với trứng cho vợ anh.
Cha Tống nghe thấy, làm như không có chuyện gì, rồi rời đi.
“Con có còn nhớ mỗi tháng có một ngày Tiêu Tiêu cũng không tới nhà chúng ta không? Đó là bởi vì ngày đầu tiên của kỳ, đau bụng dữ dội lắm.”
Không chỉ đau dữ dội, còn cực kỳ nhiều, lúc này đều phải dùng đai kinh nguyệt, dễ dàng làm bẩn quần.”
Dù sao cô và Tống Cảnh Chi còn chưa kết hôn, nếu như bị nhìn thấy, con gái như cô dễ xấu hổ.
“Con nhớ lấy cho con bé một túi nước nóng, đặt lên bụng cho ấm.”
Tống Cảnh Chi nhớ ra, đúng là có chuyện như vậy.
Mỗi lần mẹ Tống đều nấu cơm đưa qua, lại ở điểm thanh niên trí thức rất lâu.
Mỗi lần anh hỏi, hai người đều không nói, anh muốn đến điểm thanh niên trí thức xem thử, mẹ anh và vợ sống chết không cho anh đi.
Có một lần lén lút đến đó, vợ cũng không chịu mở cửa cho anh, lần này đã biết là chuyện gì rồi.