Ngày ba mươi Tết, bữa cơm đoàn viên.
Nhà họ Tống ăn bữa cơm chiều ba mươi Tết, mỗi năm đều đến nhà Tống Kiến Quốc ăn.
Nhưng vì năm nay Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu đều ở nhà, cha Tống và mẹ Tống vẫn bận rộn chuẩn bị.
Nghiền viên củ sen làm thành trà dầu là tập tục mừng năm mới của thôn Ngọc Hồ, năm rồi trong nhà chỉ có cha mẹ Tống nên họ không chuẩn bị.
Nghiền viên củ sen nghĩa là nghiên củ sen tươi mới thành bột, vò thành nắm, trét bơ lên sau đó để dự trữ.
Lúc ăn lại lấy dầu của nước đường đã thắng sẵn đổ vào viên củ sen rồi trộn.
Vừa phí dầu vừa phía đường, họ không nỡ dùng dầu với đường nên tiết kiệm trình tự đó luôn.
Năm ngoái mẹ Tống cũng không nghiền viên củ sen, năm nay lại chuẩn bị rất nhiều, bởi vì con dâu thích ăn.
Đường Tiêu Tiêu thấy Tống Cảnh Chi ngồi trong nhà chính mài trà dầu, tò mò muốn làm thử.
[Trà dầu: Đặc sản tỉnh Hồ Nam, nghiền chút đậu phộng bỏ vào chén, ngâm với đậu tương, hạt mè chín, gừng, lá trà, mài thân cây trà theo cùng một hướng, không mài được nữa thì thêm chút nước, mãi đến khi nhão thành dạng bùn. Múc hai muôi để vào trong chén, thêm nước vào ngâm tiếp, thích ngọt thì thêm đường, thích mặn thì thêm muối, ăn chung với cơm rang vị càng ngon hơn. ]
“Thân cây trà này nặng lắm, em không mài nổi đâu.” Tống Cảnh Chi cười nói.
Cái cây này là của hồi môn của mẹ Tống, lúc đó chỉ cao khoảng hai mét thôi, qua nhiều năm mài mòn như thế, cũng chỉ còn khoảng một mét tám.
“Tiêu Tiêu muốn thử, con cứ để cho con bé thử xem.”
Cây trà làm của hồi môn cao hai mét này đã khiến mẹ Tống nở mày nở mặt rất lâu trong thôn Ngọc Hồ.
“Vậy em thử đi.” Tống Cảnh Chi đỡ thân cây trà, nhường ghế dựa cho cô.
Đường Tiêu Tiêu vui vẻ ngồi trên ghế, hai chân học động tác vừa roi của Tống Cảnh Chi, kẹp chặt bát dầu.
Lại học động tác vừa rồi của anh, đi bôi dầu lên nguyên liệu.
“…” Tuy có Tống Cảnh Chi trợ giúp giữ lấy cây trà, đề phòng nó ngã, nhưng thân cây trà vẫn không nhúc nhích.
Cô thử thêm lân nữa, nhúc nhích, nhưng căn bản không phải chuyển động mà chỉ nhúc nhích một tí.
“…” Tống Cảnh Chi nhìn vẻ mặt thất bại của cô vợ nhỏ, cũng không biết nên an ủi cô ra sao.
Thật ra anh đã giúp cô hơi nâng lên một tí, kết quả cô vẫn không mài được.
“Không sao, đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu làm, không được là bình thường.” Mẹ Tống cười nói.
“Mẹ ơi, mẹ có mày được không?” Cô nhìn mẹ chồng mình, một cây trà lớn như vậy, mẹ tóm lại không cao, chỉ hơn một mét năm.
“Được chứ, mẹ làm từ nhỏ đến lớn riết quen, từ nhỏ đến lớn phụ nữ trong thôn đều mài trà mà.” “…” Đường Tiêu Tiêu đứng dậy khỏi ghế, được rồi, cô bỏ cuộc.
Đợi Tống Cảnh Chi mài xong, ngâm cho cô một chén trước.
“Ngon quá, ngon thật đấy.” Kiếp trước cô cũng từng được uống, nhưng chỉ là đóng gói, không chính thống thế này.
“Con thích là được.” Mẹ Tống thấy con dâu thích cũng rất vui.
Ăn cơm trưa xong, cả nhà thu dọn một chút rồi đến Nhà Tống Kiến Quốc.
Một gói đại tiên môn, hai bình rượu, hai hộp đựng điểm tâm, nửa ký đường đỏ, đây là quà hai vợ chồng son tặng cho nhà Tống Kiến Quốc.
Cha mẹ Tống còn chuẩn bị vài thứ, đó là quà của bọn họ, Đường Tiêu Tiêu không hỏi, chuyện giữa người lớn với nhau cô không quan tâm.
Đến nhà của Tống Kiến Quốc, nhà bọn họ cũng chuẩn bị trà dầu, Đường Tiêu Tiêu lại uống thêm một chén đầy.
Mẹ Tống đến phòng bếp giúp đỡ thím Ngô, còn cánh đàn ông ở nhà chính nói chuyện phiếm, cô thì vào phòng chị dâu cả.
Ngày sinh dự tính của Bốc Ngọc Lan nằm trong mấy ngày nay, bụng đã rất lớn.
“Tốt nhất là qua mùng Năm hãng động tiếp.” Cô ấy xoa bụng cười nói.
Sinh con lúc ăn Tết là rối rắm nhất.
“Chị chuẩn bị hết đồ đạc chưa?” Đường Tiêu Tiêu nhìn nụ cười trên mặt cô ấy, đều là vâng sáng của người mẹ.
“Ừ, chuẩn bị xong cả rồi.”