“Hai bình rượu cho bác cả, hai bình cho cha.”
“Đến nhà bắc cả lấy một cái Đại Tiên Môn, hai bình rượu, hai hộp điểm tâm, nửa ký đường đỏ cho chị dâu, chẳng phải chị ấy sắp sinh rồi sao?”
“Em cứ quyết định đi.”Anh biết cô đưa quà long trọng cho nhà bác cả như thế là hy vọng sau khi họ trở về quân đội, gia đình bác cả có thể chăm sóc cha mẹ nhiều thêm một tí.
Lúc về nhà, có thể nói là thắng lợi quay vê, không chỉ sọt chứa day đò mà trong tay còn cầm ôm một đống.
Hôm nay người trong thôn họp chợ nhiều, trên đường họ gặp kha khá người quen, nhìn thấy tình huống của hai người chì ước gì bản thân cũng có thể để con cái nhà mình tham gia quân đội.
Đâu chẳng phải chỉ làm quan quân, rồi cưới một người vợ trong thành phố, nhà ai dám mua đồ như vậy chứ?
Người khác nghĩ thế nào Đường Tiêu Tiêu không quản được, nhưng có chuyện này chắc chắn cô sẽ không để bản thân chịu khổ.
Cha Tống thấy Đường Tiêu Tiêu ôm thuốc lá đến đây đã ngơ người: “Này này này, trước giờ cha chưa được thấy nhiều thuốc lá như vậy.” Cha Tống cũng nói lắp bắp.
Được lắm, bảy gói cộng sáu túi.
Mẹ Tống thấy bạn già như vậy, che miệng nở nụ cười.
“Sau này cha sẽ hút thuốc lá hiệu Dũng Sĩ này, hai hào một gói, cha cũng đừng tiếc nhé, mỗi tháng bọn con sẽ cho cha năm đồng tiền dưỡng lão, là để trợ cấp cho cha hút thuốc lá.” Đường Tiêu Tiêu cười nói.
Tống Cảnh Chi nhìn cô vợ nhỏ của mình, anh thật không ngờ cô đã nghĩ đến cả những chuyện này.
“Cha hút thuốc lá sợi là được, hà tất tốn số tiên này. Năm nay năm đồng tiền còn có thể mua vài ký đường cho con ăn, không cần không cần.” Cha Tống liên tục xua tay.
“Không được, việc này cha phải nghe con, thuốc lá sợi không có đầu lọc, hút nhiêu không tốt cho sức khỏe, gân đây cha cứ ho khan mãi là do hút thuốc lá sợi đấy.”
“Vả lại cha hút thuốc lá này, lúc kể ra là con dâu hiếu thuận, cho con chút mặt mũi nữa.”
“Hình như đúng là vậy.” Ngay cả thôn trưởng Tống Kiến Quốc cũng hút thuốc lá sợi.
Nếu mỗi ngày đều hút thuốc lá, thì là người đầu tiên trong toàn thôn.
“Vậy đổi thuốc lá.” Cha Tống vỗ đùi, tươi cười đầy mặt.
“Mẹ, mấy thứ này mẹ cất lại để dành cho mẹ với cha ăn.” Cô lấy đồ ăn mua từ xã cung ứng cho mẹ Tống hết.
“Con đem vào phòng các con đi, trong nhà chỉ có con ăn mấy thứ này.”
“Sao lại cho con ăn? Đồ mua về thì cả nhà đều phải được ăn, trong phòng con còn nhiều lắm, đủ để con ăn đến lúc tới quân đội.”
“Sao mua nhiều kẹo với điểm tâm thế này? Ăn Tết cũng đâu dùng nhiều như thế?” Mẹ Tống vừa thu dọn vừa nói.
“Cho mẹ với cha ăn, đến lúc đó hai người ăn kẹo với điểm tâm sẽ nghĩ rằng đây là con dâu mua, ngọt thật ngọt thật.” Đường Tiêu Tiêu cười xán lạn.
“Con đó.” Cha mẹ Tống cười càng vui vẻ.
Tống Cảnh Chi nhìn nụ cười trên mặt cha mẹ, lại nhìn cô vợ nhỏ của mình, lòng đây ấm áp.
Hạt dưa và đậu phộng đều do mẹ Tống mua sống rồi tự rang.
Còn làm không ít bánh gạo nhân sâm (đồ ăn vặt nào đó ở tỉnh Hồ Nam, làm từ gạo). Vì làm từ gạo, rất quý, nên mấy thứ này để người trong nhà ăn, sẽ không lấy ra đãi khách.
Lại dùng táo chua cất giữ trước đó làm không ít lát khoai lang táo chua phơi khô, trước đó còn làm rất nhiều, mấy thứ này mới để con dâu mang đến Tân Thị.
Cha Tống dùng củ cải phơi khô và bình ớt cay làm thành một bình củ cải muối cay lớn, cộng thêm vại đậu que trước đó đã chuẩn bị sẵn.
Hai bình lớn đầy ắp, cái này là họ muốn gửi đến quân đội trước khi lên xe, đều là món Đường Tiêu Tiêu thích ăn.