Bọn họ đã đặt vé giường nằm, nên lúc lên xe không bị chen lấn.
Dọc đường đi Đường Tiêu Tiêu được anh dẫn đến toa của bọn họ. Hai người là nằm giường tầng với nhau.
Vì đây không phải là trạm cuối nên lúc đến toa của bọn họ, bên trong đã có hai người phụ nữ một già một trẻ và một bé trai.
Nhìn dáng vẻ, chắc hẳn hai người phụ nữ này là một cặp mẹ chồng nàng dâu. Giường dưới của bọn họ đã bị để hai túi hành lý lớn.
“Làm phiền hai người lấy túi hành lý xuống.” Tống Cảnh Chi lên tiếng.
“Được, được.” Người phụ nữ trẻ nghe vậy thì lấy hành lý xuống ngay.
“Để một tý có sao đâu chứ?” Người phụ nữ lớn tuổi bĩu môi.
Tống Cảnh Chi nhìn qua đó, ánh mắt lạnh băng. Đường Tiêu Tiêu kéo ống tay áo của anh.
Anh gật đầu, cởi giày cho cô, bảo cô nằm trên giường nghỉ ngơi. Sau đó cởi áo khoác măng tô quân đội đắp lên người cô.
Còn mình thì đặt rương mây ở dưới gâm giường, rồi lại để ba lô hành quân và túi vải nhỏ ở cuối giường.
“Còn tưởng làm lính thế nào, không ngờ lại đi cởi giày cho phụ nữ.” Mẹ chồng ở phía đối diện nhìn thấy hành động của hai người thì vẻ mặt đầy khinh bỉ.
“Mẹ.” Con dâu gọi một tiếng.
“Bác gái này, nhìn dáng vẻ của bác chắc hẳn lo liệu việc nhà vất vả lắm nhỉ.” Vốn dĩ đều là hành khách trên xe lửa, Đường Tiêu Tiêu cảm thấy cứ nhẫn nhịn là được. Nhưng đối phương lại nói Tống Cảnh Chi chọc cô không vui.
“Tất nhiên rồi. Ở quê chúng tôi, một mình tôi quán xuyến trong ngoài nhà từ đồng áng đến làm việc.” Mẹ chồng kia còn kiêu ngạo nói.
“Thảo nào bác lại già đến thế. Bởi vì không có ai thương nên chuyện gì cũng tự mình làm.” Đường Tiêu Tiêu nhìn qua đó bằng ánh mắt đáng thương.
“Cô…” Mẹ chồng kia còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị cô con dâu cắt ngang.
“Mẹ, nếu mẹ còn như vậy, con sẽ nói với Hổ Tử, hay là mẹ về quê sống với gia đình anh cả đi.”
Mẹ chồng hậm hực ngậm miệng lại. Cô con dâu kia nở nụ cười ay náy với Đường Tiêu Tiêu.
Đường Tiêu Tiêu khẽ gật đầu. Chuyện này cứ thế trôi qua.
Tống Cảnh Chi lấy một viên kẹo quýt trong túi áo khoác măng tô quân đội ra, rồi lột vỏ bỏ vào miệng cô.
“Anh mang theo kẹo quýt hồi nào thế?”
“Sáng sớm, mẹ sợ em say xe nên đã chọn hết kẹo quýt trong kẹo hoa quả bảo anh mang theo.”
Anh lấy cuốn sách mà cô đã đọc trong hai ngày nay ra khỏi ba lô hành quân đưa cho cô, rồi lại lấy vại trà trong túi vải nhỏ ra, bỏ một ít đường đỏ trong túi nhỏ mà mẹ Tống đã chuẩn bị vào.
“Anh đi lấy nước.” “Ừm”” Lúc này cô đang đọc sách nên chỉ gật đầu.
Cô con dâu ở phía đối diện chứng kiến toàn bộ hành động của hai người, hơi ngạc nhiên trước sự tương tác của họ.
Hành động của quân nhân kia rất tự nhiên, trông có vẻ đã làm quen rồi.
Đợi Tống Cảnh Chi đi lấy nước về, một người nằm trên giường dưới, còn người kia đang ngồi bên giường. Cả hai đêu đang đọc sách, không nói gì nữa.
May mà đứa trẻ ở phía đối diện không ồn ào, bằng không chưa chắc hai người đã đọc được sách.
Mãi đến buổi trưa, anh mới lấy hai hộp cơm ra, bên trong đựng cơm trưa mà mẹ Tống đã chuẩn bị cho họ.
Anh đi hâm nóng một tí.”
“Vâng.”
Anh cầm hộp cơm rời đi. Mẹ chồng ở phía đối diện còn muốn nói gì đó, nhưng bị con dâu kéo áo ngăn cản.
Tống Cảnh Chi nhanh chóng quay lại, rồi ngồi bên giường mở hộp cơm ra, bên trong đựng xíu mại, bên trên còn có thịt thái hạt lựu.
Mùi thịt nhanh chóng lan tỏa khắp toa. Đường Tiêu Tiêu ngồi dậy, nhận lấy hộp cơm và đũa, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
“Mẹ ơi.” Bé trai nhìn mẹ mình. Mùi thịt thơm phức, cậu bé cũng rất muốn ăn thịt.
“Để mẹ đi mua cơm hộp cho con, con đợi một lát nhé.”
“Cơm hộp tốn tiền lắm, ăn lương khô là được rồi.” Mẹ chồng nói xong thì lườm nguýt Đường Tiêu Tiêu.
Con dâu nhìn bà ta: “Mẹ, mẹ đừng quên rằng lúc đó mẹ đã những gì với Hổ Tử”
Lúc đó chính miệng bà ta đã nói, sẽ không quản đến chuyện của họ, cũng không được hỏi, vì thế cô ta mới đồng ý cho bà mẹ chồng này đi theo bọn họ.