Tối hôm đó, Bốc Ngọc Lan chuyển dạ. Gia đình Tống Kiến Quốc sốt sắng vội vã đưa đến bệnh viện thành phố.
Không biết có phải là vì mang thai lần hai hay không, mà vừa mới đến bệnh viện chưa được nửa tiếng đã sinh. Là một bé gái, năm cân tám lạng.
Cũng may là vì gân đến ngày dự sinh, cho nên Tống Vĩ đã đậu xe máy kéo trong bãi đất nhà mình. Nếu đến trễ một tí đã sinh trên đường đi rồi.
Hôm sau cha mẹ Tống đã đến bệnh viện để thăm. Vì cơ thể Đường Tiêu Tiêu không tiện, Tống Cảnh Chi muốn ở nhà chăm sóc cho cô, nên cả hai đều không đi.
Mặc dù không đi, nhưng có nhờ cha mẹ Tống mang quà đến đó.
Mồng tám Bốc Ngọc Lan xuất hiện. Trong thôn có câu nói tới tháng không được đến thăm bà đẻ, cho nên hôm nay ngày mười một Đường Tiêu Tiêu mới đến thăm em bé.
Trên mặt cô bé vừa mới chào đời nhăn nheo, nhưng có thể nhìn ra ngũ quan xinh xắn, lớn lên sẽ là một cô bé xinh đẹp.
Dù gì nhan sắc của người nhà họ Tống cũng bày ra đó, bản thân Bốc Ngọc Lan cũng là người dễ nhìn.
Tình trạng sau sinh của cô ấy rất tốt, chủ yếu là thím Ngô không tiếc cho cô ấy ăn.
Vừa hay đang ở trong dịp Tết, trong nhà có nhiều đồ ngon.
Bốc Ngọc Lan ở cữ cần phải nghỉ ngơi, cho nên Đường Tiêu Tiêu ngồi một lúc rồi quay về. Tống Cảnh Chi đã đi vào thành phố gửi hàng rồi.
Về đến nhà, cô thu dọn hành lý cuối cùng bỏ vào trong rương mây.
Ngày mai bọn họ chỉ cần xách một chiếc rương mây này và ba lô hành quân của Tống Cảnh Chỉ.
“Tiêu Tiêu, đã thu dọn đồ đạc xong hết chưa?” Mẹ Tống đi vào hỏi.
“Mẹ, đã thu dọn xong rồi ạ.” Cô đặt rương mây xuống.
“Lần này Cảnh Chi đã nghỉ phép lâu như thế, không biết chừng nào mới có thể quay vê.” Mẹ Tống kéo cô ngồi xuống bên giường.
“Mẹ, khi nào có kỳ nghỉ phép chúng con sẽ trở về. Đến kỳ nông nhàn, cha mẹ cũng có thể tới quân đội mà, chẳng phải chúng con đã được chia nhà rồi sao?”
“Ừm, nào rảnh cha mẹ sẽ đi.” Mẹ Tống cười nói.
“Mẹ, cha mẹ có từng nghĩ đến chuyện đến quân đội sinh sống không ạ?”
Nhà họ Tống chỉ có một người con là Tống Cảnh Chi, cho nên vợ chồng cô có trách nhiệm chăm sóc cho họ.
Mẹ Tống xua tay nói: “Bây giờ cha mẹ vẫn có thể làm việc, kiếm công điểm.”
Vả lại đến quân đội chẳng quen biết ai, làm gì có bà con cùng quê như ở trong thôn cơ chứ.
“Các con đó, cứ sống tốt cuộc sống của các con đi. Đợi qua vài năm nữa con sinh con rồi, mẹ sẽ đến chăm sóc cho con.” Mẹ Tống vỗ tay cô cười nói.
“Vâng ạ.” Đường Tiêu Tiêu gật đầu. “Con phải nhớ, đừng có con sớm, đến kỳ kinh nguyệt tuyệt đối không được đụng vào nước lanh.… Mẹ Tống dặn dò tỉ mỉ.
Cô đều gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau, mẹ Tống dậy rất sớm, chuẩn bị ít lương khô cho hai người ăn trên đường đi.
Mặc dù thời tiết này không sợ bị hư, nhưng để nguội mùi vị sẽ không ngon. Vả lại bà cũng sợ ăn nguội sẽ bị đau bụng giữa đường, nên chỉ chuẩn bị một phần cho họ. Còn lại thì có thể mua cơm hộp ở trên xe.
Buổi trưa, Tống Vĩ lái xe máy kéo đến.
Cha mẹ Tống và gia đình Tống Kiến Quốc, ngoại trừ Bốc Ngọc Lan đang ở cữ thì đều đi tiễn bọn họ đến cửa thôn.
“Nhớ viết thư gửi về nhà nhé.” Cha Tống vẫy tay với họ.
Bấy giờ Tống Vĩ mới lái xe máy kéo, chạy về phía thành phố.
Hai vợ chồng nhìn thấy cha mẹ đang tựa vào nhau thì biết chắc rằng mẹ Tống đang khóc.
Đường Tiêu Tiêu vừa vẫy tay với họ, mắt cũng không khỏi đỏ hoe.
“Có kỳ nghỉ chúng ta sẽ về.”
Xe máy kéo nhanh chóng chạy đến nhà ga. Tống Cảnh Chi không cho Tống Vĩ vào trong tiễn bọn họ. Dù tiễn thế nào, chắc chắn cũng phải chia xa.
“Anh hai, chị dâu hai, anh chị đi đường bảo trọng, đến quân đội rồi nhớ gửi thư về cho gia đình.”
“Em cứ yên tâm.” Tống Cảnh Chi vỗ vai Tống Vĩ.
“Em sẽ chăm sóc cho chú thím hai, cho nên anh chị cứ việc yên tâm.”
“Làm phiền em rồi.” Đường Tiêu Tiêu cảm ơn anh ấy.
Lần này bọn họ đến quân đội, quả thật chỉ có thể nhờ vả cha mẹ cho gia đình anh ấy.
Tạm biệt Tống Vĩ xong, Tống Cảnh Chi đeo ba lô hành quân, bên trên buộc một chiếc túi vải bố nhỏ đựng cơm trưa và vại trà cho bọn họ.
Một tay anh xách rương mây, một tay nắm lấy tay cô vợ nhỏ đi vào nhà ga.