Sau khi đến chợ đen, cô không có vội bán hàng ngay, giờ này người mua đồ không nhiều lắm, cô bèn đi dạo chợ đen một vòng.
Sợ khiến người ta chú ý, mỗi lần cô đều ăn mặc khác nhau, cũng bán đồ khác nhau.
Có lúc cũng chịu rắc rối hơn một chút, bán một lô hàng là lại ra chợ đen đổi trang phục, rồi đi vào bán lần nữa.
Phòng trực ban của đại đội cứu hỏa số 1.
“Đội trưởng, chị dâu đưa tới à?” Những người khác cũng chia nhóm lấy đồ ăn ở nhà ăn tới.
“Ừ” Tống Cảnh Chi mở hộp cơm ra, mùi thơm lập tức tràn ngập trong phòng trực ban.
“Với mùi thơm này, tôi có thể ăn hết mấy cái bánh bao.” Trần Lỗi không nhịn được mà lại hít hít mũi.
Tống Cảnh Chi nhếch môi, đó là đương nhiên, đây là đồ vợ anh làm mà.
Anh nhanh chóng ăn xong cơm trưa do vợ chuẩn bị cho mình, tựa vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Reng!” Chuông báo động vang lên âm thanh có quy luật.
“Nhóm người đầu tiên ăn cơm, đi theo tôi.” Tống Cảnh Chi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng trực ban, phía sau có bốn người đi theo.
“Đội trưởng, trên sân thượng bệnh viện thành phố có người tự sát, người báo cảnh sát nói là bởi vì anh ta bị bệnh, mà vợ lại mang tiền bỏ chạy.”
Hôm nay người nghe điện thoại ở phòng trực ban chính là Từ Chinh, anh ta lập tức lên buồng lái.
Anh ta đã ăn cơm xong, nhóm khác ăn xong sẽ thay anh ta nghe điện thoại.
Sau khi tất cả nhân viên lên xe, Từ Chinh khởi động xe, nhanh chóng chạy về phía bệnh viện thành phố.
Bên kia, Đường Tiêu Tiêu đã bắt đầu bán hàng.
Thời đại này không có đệm cứu sinh, cũng không có bác sĩ tâm lý, chỉ dựa vào kỹ thuật và kỹ xảo của lính cứu hỏa.
Khu nội trú của Tân thị là một tòa nhà năm tang lầu, lúc này người mà nhóm của Tống Cảnh Chi cần cứu viện là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi tên là Hà Vĩ.
Sau khi nằm viện vì bệnh, tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, lúc này đây là giai đoạn trị liệu cuối cùng, tiên thuốc men là do đơn vị quyên góp.
Buổi trưa lúc đóng tiền, Hà Vĩ mới phát hiện vợ anh ta đã sớm mang theo tiền chạy trốn, bỏ lại anh ta ở bệnh viện. Anh ta còn có một đứa con gái tám tuổi, con gái còn đang đi học.
Biết được Hà Vĩ làm việc ở nhà máy thép gân đó, Tống Cảnh Chi lập tức sắp xếp.
“Trân Lỗi đến trường tiểu học ở nhà máy thép đón con gái Hà Vĩ tới, đừng để con gái anh ta biết chuyện cha mình tự sát.”
Anh vừa quấn dây thừng lên người, vừa nói với Trần Lỗi: “Cậu dẫn một người theo dõi từ bên cạnh, gặp tình huống bất đắc dĩ thì mới cưỡng chế cứu viện.”
Loại chuyện như tự sát này, bọn họ sẽ áp dụng phương pháp trấn an trước, dùng người hoặc sự việc mà người tự sát quan tâm để thu hút người này từ bỏ việc tự sát, hoặc là di dời sự chú ý của người này. Nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể cưỡng chế cứu viện. Cưỡng chế cứu viện có nhược điểm, nếu như người được cứu viện có phản ứng quá khích, có thể sẽ tạo thành nguy hiểm đối với nhân viên cứu viện.
Mà sở dĩ Tống Cảnh Chi đeo dây thừng an toàn, là bởi vì anh muốn tiến hành cứu viện chính diện, anh sẽ là người tiếp xúc gần nhất với Hà Vĩ.
Trên sân thượng, Hà Vĩ đứng ở rìa nhìn người vây xem ở phía dưới, càng cảm thấy mình không còn can đảm để sống tiếp.
Tống Cảnh Chi lên sân thượng trước, phía sau anh là hai lính cứu hỏa đang giữ dây thừng.
“Đội trưởng, không dễ cứu.” Trần Lỗi nhìn hoàn cảnh một lượt, nhỏ giọng nói.
Dù là Tống Cảnh Chi ở phía chính diện, hay bọn họ ở bên cạnh, chỉ cần Hà Vĩ phản kháng, rất dễ khiến nhân viên cứu viện rơi xuống tầng lầu.
Hà Vĩ quay đầu, nhìn thấy Tống Cảnh Chi mặc trang phục cứu hỏa.
“Tôi không cần mấy người cứu tôi.”
“Không phải tôi đang cứu anh.” Tống Cảnh Chi ngồi trên mặt đất.
Hà Vĩ nhìn anh với vẻ kỳ quái.