Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa, mở cửa thì thấy Thôi Tịnh, trong tay còn cầm một ít rau cải.
“Chị Tịnh, vào đi.”
“Chị hái ở nhà mẹ đẻ, lấy một ít cho em.” Cô ấy cầm rau cải vào cửa.
Sau khi quen biết Thôi Tịnh, cô ấy thường xuyên mang rau cải đến cho Đường Tiêu Tiêu.
Với tâm lý không thể lấy không đồ của người khác, mỗi lần gặp Thôi Tịnh đón con trở về, cô đều sẽ cho đứa nhỏ một nắm kẹo.
“Nghe nói đội trưởng cứu hỏa Lưu ở trung hộ muốn ly hôn sao?” Thôi Tịnh hỏi.
Ngày hôm qua cô ấy đưa đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, lúc nhóm Diêu Lệ tới thì cô ấy cũng không có ở nhà.
Được rồi, lại một người hóng hớt.
“Hình như có chuyện như vậy, hôm qua mới cãi nhau.”
“Sáng nay lúc chị đưa con gái đến lớp mẫu giáo, có gặp Diêu Lệ. Đứa nhỏ do cô ấy đứa đến, cô ấy còn xin nghỉ dài hạn với đơn vị.” Thôi Tịnh thở dài.
Đường Tiêu Tiêu lại lấy làm kinh ngạc, cô cho rằng Diêu Lệ đón đứa bé về, là có người ở nhà mẹ đẻ giúp đỡ cô ấy chăm sóc một khoảng thời gian.
Thời đại này dù là công việc gì cũng rất khó có được, mà mỗi người mỗi việc, không có đơn vị cho phép xin nghỉ dài hạn.
“Theo chị thấy, sao không thể vì đứa nhỏ mà quay lại với nhau.”
Cô không trả lời câu hỏi này, dù sao cô cũng không phải Diêu Lệ và Lưu Quân, không biết suy nghĩ của bọn họ.
Nhưng hai người đều thương con, điểm này thật sự không thể nghi ngờ.
“Cô ấy xin nghỉ dài hạn, đơn vị có đồng ý không?”
“Sao có thể đồng ý được, nhưng trước đây nhà cô ấy có chút quan hệ, thời gian ngắn thì không có vấn đề gì, thời gian dài mới khó nói.”
Đường Tiêu Tiêu gật đầu đồng ý.
“Người ở bên cạnh nhà các em, sao chị chưa từng gặp nhỉ?” Cô ấy đến đây đã lâu mà chưa từng gặp.
“Là nhà thím Từ, chồng của thím ấy là trưởng chỉ huy Mạnh trong chỉ đội của chồng em. Con trai thím Từ là sĩ quan, con dâu thì theo quân, hình như năm trước mới sinh con. Thím Từ đi chăm sóc, nên chỉ huy trưởng Mạnh cũng ở lại ký túc xá chi đội luôn.” Thôi Tịnh nói.
“Cũng rất thân thiện, chắc cũng sắp về rồi.”
Thôi Tịnh nói chuyện một hồi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ nhà cô: “Trời ơi, không nói chuyện với em nữa, trên bếp lò của chị còn hầm canh.”
Lúc đưa Thôi Tịnh ra cửa, Đường Tiêu Tiêu loáng thoáng nghe được tiếng khóc truyền đến.
Lắc đầu một cái, đóng cửa lại nấu cơm cho Tống Cảnh Chi.
Bởi vì bữa sáng cô ăn muộn, cho nên chỉ làm cho Tống Cảnh Chi. Dùng cải xanh và trứng để chưng chung với cơm, rồi lại băm chân vịt, làm chân vịt băm hấp với ớt. Món này là mẹ Tống dạy cô làm, là món Hồ Nam chính hiệu.
Đường Tiêu Tiêu cảm thấy trong những món ăn Hồ Nam thì món hấp khá thuận tiện, rôi ăn chung cơm, cô và Tống Cảnh Chi đều rất thích.
Một hộp cơm đựng cơm chưng, một hộp cơm đựng chân vịt băm, lại gắp một ít cà rốt và ớt đặt ở trong hộp cơm chân vịt băm.
Đóng hộp cơm lại, bỏ vào trong gùi rồi ra ngoài.
Một đường đẩy xe đạp đến nơi gác cổng của đội cứu hỏa, cảnh vệ chào hỏi cô một tiếng.
“Chị dâu, lại tới đưa cơm cho đội trưởng Tống à?”
Mỗi lần Tống Cảnh Chi trực ban, cô đều đến đưa cơm cho anh, nên cảnh vệ cũng quen cô.
“Đúng vậy, làm phiền anh rồi.”
Đường Tiêu Tiêu đưa hộp cơm cho anh ấy, nói tiếng cảm ơn rồi rời đi, đợi lát nữa là Tống Cảnh Chi sẽ tới lấy.
Cô đạp xe, đi thẳng về phía chợ đen.